Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

"Chị ơi, hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Ánh mắt sùng bái của Sở Sở đã chuyển từ trên người Tần Thanh Man sang phòng chứa đồ ở một bên, thậm chí bởi vì trong phòng ấm áp, cậu bé nện bước chân ngắn nhỏ bé của mình chạy đến cửa phòng chứa đồ nhìn vào trong thăm dò.

Phòng chứa đồ vốn rỗng tuếch nhờ sự giúp đỡ của Trịnh An Quốc, Tần Thanh Man quả thực là từ trong tay mấy nhà họ hàng lùa được rất nhiều lương thực trở về.

Có bột mì đã xay xong, gạo, thậm chí còn có đậu nành, nấm khô. . .

Những vật này có liên quan đến sống chết của bọn họ trong mùa đông này.

Tiếng nói của Sở Sở khiến Tần Thanh Man kịp thời hoàn hồn, sau khi vắt khô khăn mặt treo trên tường, Tần Thanh Man đổ nước rửa mặt mình đã dùng qua, đổi bồn nước ấm sạch sẽ mới nhìn gương mặt hưng phấn của đứa nhỏ, nói: "Lát nữa chị làm bánh canh, em mau tới rửa mặt đi."

Tần Thanh Man có thói quen sạch sẽ, cũng sẽ không có chuyện chưa rửa mặt đã nấu ăn.

"Nào."

Sở Sở mừng khấp khởi chạy đến trước chậu rửa mặt tự mình hành động.

Trong phòng bởi vì bếp lò được đốt lên nên ấm áp hơn rất nhiều, Tần Thanh Man cũng không mặc quá nhiều quần áo, mà là mặc áo len kéo ống tay áo lên, bắt đầu làm bánh canh.

Trước khi xuyên thư đừng nhìn cô ở biệt thự lớn rộng năm trăm mét vuông mà lầm tưởng, cô vốn là người dân nông thôn điển hình, bởi vì đọc sách thay đổi vận mệnh mới có thể có được tài sản thuộc về mình ở trong thành thị cấp một.

Hiện tại đã xuyên thư rồi, cuộc sống ở nông thôn đối với cô mà nói cũng không lạ lẫm, cũng không phải vấn đề khó khăn gì.

Bếp lò là sắt thép đúc thành, bụng lò được lấp kín củi đã sớm cháy đến rực lửa, miệng ấm nước được bắt trên bếp cũng bốc lên khí nóng màu trắng dưới sức nóng của bếp lò, mang đến cho căn phòng ấm áp khí ẩm tràn trề.

Tần Thanh Man biết trong nhà cái gì cũng thiếu nên lúc lấy nợ cái gì cô cũng muốn.

Ví dụ, dầu, muối, tương dấm, thậm chí còn cầm hơn một trăm quả trứng gà.

Bốn nhà thân thích, một nhà tích cóp chút trứng gà vẫn có thể moi ra được chừng một trăm quả, số trứng gà này cô định bổ sung dinh dưỡng cho mình và Sở Sở.

Từ sau khi tiếp nhận khối thân thể này, Tần Thanh Man liền biết thân thể này thiếu cái gì nhất, cô không có ý định lấy được lương thực rồi lại bớt ăn bớt mặc, bởi vì cô biết, không có một cái nào tốt cho thân thể, một trận phong hàn liền có thể lấy đi cái mạng nhỏ này, cho nên cô dự định trước tiên chăm sóc tốt thân thể của mình và Sở Sở đã.

Nửa giờ sau, Tần Thanh Man và Sở Sở ăn được món bánh canh nóng hôi hổi.

Thời gian gấp gáp nên cô không bỏ thêm nấm khô tăng vị, chính là bún mọc, dầu, muối, còn chần thêm hai quả trứng gà.

Cô và Sở Sở mỗi người một cái.

Sở Sở dùng muỗng nhỏ múc trứng chần nước sôi ra cho nguội bớt, cậu bé không nỡ ăn, cậu bé đã cực kỳ lâu không được ăn trứng gà rồi.

Trứng chần nước sôi màu trắng bên trên muỗng nhỏ càng không ngừng dụ dỗ Sở Sở.

Ngửi được mùi thơm đặc biệt của trứng gà, Sở Sở hung hăng nuốt nước bọt đang điên cuồng tứa ra trong miệng, sau đó cẩn thận từng li từng tí dời cái muỗng nhỏ đó về phía Tần Thanh Man, "Chị, cho chị ăn trứng gà nè."

Tần Thanh Man một mực âm thầm quan sát Sở Sở, nhìn thấy Sở Sở thật sự đưa trứng gà cho mình, cô rốt cục cam tâm tình nguyện đón nhận đứa em trai này.

Người biết cảm ơn mới đáng giá để cô thực lòng đối đãi.

"Trứng gà chúng ta mỗi người một cái, đừng đẩy tới đẩy lui, cẩn thận rơi trên mặt đất đó." Tần Thanh Man kịp thời ngăn cản động tác kế tiếp của Sở Sở.

Sở Sở đang định bỏ trứng gà vào trong chén Tần Thanh Man nghe vậy thì cánh tay cứng đờ.

Cậu bé vô cùng lo lắng trứng gà sẽ rơi trên mặt đất, mặc dù rơi rồi cũng có thể ăn, nhưng sau khi dùng nước rửa sạch thì chắc chắn hương vị của trứng sẽ không ngon bằng hiện tại.

Tần Thanh Man nhìn thấy đứa nhỏ xoắn xuýt như vậy thì trong mắt đều là ý cười, dứt khoát dùng chén của mình để ở dưới muỗng nhỏ của Sở Sở, hộ tống trứng chần nước sôi trở lại trong chén của đứa nhỏ, ôn hòa nói: “Mau ăn, ăn xong mới có sức giúp chị làm việc.”

“Ừm.”

Sở Sở nhìn Tần Thanh Man khẽ gật đầu nhiều cái, sau đó nhét trứng gà vào trong miệng của mình.

Nhai quả trứng gà thơm ngào ngạt, đứa nhỏ hạnh phúc híp mắt lại, đồng thời ở trong lòng thề nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh giúp chị làm việc nhà, cậu bé là nam tử hán, phải bảo vệ chị.

Tần Thanh Man không biết lời thề trong lòng đứa em trai năm tuổi này của mình, lúc này cô cũng đang ăn quả trứng gà của mình.

Trứng gà ta đúng là thơm thật.

Vừa thơm vừa ngon, đã rất nhiều năm rồi cô không ăn quả trứng gà nào ngon như vậy.

Bánh canh bỏ thêm tiêu và ớt ăn vào trong bụng, thân thể của Tần Thanh Man và Sở Sở càng thêm ấm áp từ trong ra ngoài, bánh canh nóng hổi làm cho trên trán hai người rịn ra một lớp mồ hôi mịn.

Lau mồ hôi trên trán một cái, Tần Thanh Man bắt đầu ghét bỏ mình.

Phải tắm rửa thôi.

Nguyên chủ mặc dù cũng thích sạch sẽ, nhưng bởi vì trong nhà không có củi, dưới tình huống một mực tiết kiệm củi đốt thì cách lần tắm rửa trước đó vẫn là mười ngày trước, lâu như vậy không tắm rửa, tuy nói mùa đông không khí sạch sẽ, nhưng tâm lý của Tần Thanh Man vẫn khó mà tiếp nhận.

Ngay khi Tần Thanh Man suy nghĩ nấu nước để tắm thì ngoài cửa nhà cô truyền đến tiếng động.

"Chị." Sở Sở nắm thật chặt ống tay áo của Tần Thanh Man, đôi mắt to, trong veo như nước cũng kinh hoảng nhìn về phía cửa lớn.

Ký ức không tốt hiện lên trong đầu.

Lúc trước chính là lúc một mình cậu ở nhà, mấy chú mấy thím đến mượn đồ, cậu còn nhỏ, miệng cũng ngốc, căn bản không ngăn cản được những người họ hàng tham lam kia.

Đối mặt với sự sợ hãi và lo lắng của Sở Sở, Tần Thanh Man không cho rằng là mấy người họ hàng kì ba kia đến.

Bị người bí thư đại đội như Trịnh An Quốc áp chế, cô đoán rằng mấy người họ hàng kia cũng không dám gây án, cho nên tiếng động ngoài cửa nhất định là tình huống khác, chẳng lẽ là người khác đố kỵ số vật tư của nhà cô?

Nghĩ nghĩ, Tần Thanh Man nắm cây gậy gỗ phía sau cửa chuẩn bị mở cửa lớn ra.

"Thanh Man có ở nhà không?"

Nhưng vào lúc này, tiếng nói của Trịnh An Quốc kịp thời vang lên.

Nghe được tiếng nói của Trịnh An Quốc, Tần Thanh Man và Sở Sở đồng thời thở dài một hơi.

Nhà bọn họ chỉ có hai người, một người là cô gái không có sức lực gì, một người là đứa nhóc mới năm tuổi, nếu thật sự gặp phải kẻ xấu thì bọn họ quả thật không có năng lực chống cự gì.

"Bí thư Trịnh." Phủ thêm áo khoác quân đội, Tần Thanh Man mở cửa chính ra.

Cửa vừa mở ra, cô thấy không chỉ có Trịnh An Quốc, còn có mấy người thân thích kỳ ba kia của cô nữa, mấy người thân thích đang ỉu xìu đứng sau lưng Trịnh An Quốc, trong tay còn cầm bua, đao bổ củi các loại.

Mặt mày xoay chuyển, Tần Thanh Man lập tức đoán được lần này mấy người Trịnh An Quốc vì sao lại đến đây.

"Thanh Man, trước đó chú thấy nhà cháu bị hở, phòng ốc như vậy không có gio thổi còn có thể ở được chứ nếu có gió thì trong phòng có đốt bao nhiêu củi cũng không được, thế nên chú mới dẫn mấy người chú của cháu đến giúp cháu sửa nhà lại."

Trịnh An Quốc kéo cuống họng giải thích với Tần Thanh Man.

Nông thôn vùng Đông Bắc đất rộng ít người, nhà nào cũng có sân, mặc dù hàng rào gỗ không phòng được người có mưu đồ, nhưng người bình thường khi không được chủ nhân cho phép thì sẽ không tùy tiện bước vào cửa.

Trước đó Tần Thanh Man vào nhà chú hai cô là bởi vì bọn họ có lỗi trước, cô cũng chỉ còn cách đó.

"Bí thư, chú nghĩ thật chu đáo, thật sự vô cùng cảm ơn chú." Tần Thanh Man vô cùng bất ngờ, vội vàng bước nhanh ra mở cửa sân mời đám người Trịnh An Quốc vào sân.

Mặc dù chuyện đòi tiền sớm đã đắc tội mấy người chú này, nhưng cô cũng không biểu hiện ở trên mặt.

Sau khi mời đám người vào nhà, cô cũng nói lời cảm ơn mấy người chú này, lúc này mới khiến mấy anh em Tần Lỗi một mực đen mặt, trong lòng dễ chịu một chút.

Khách sáo vài câu, Tần Lỗi liền mang theo người đi sửa nhà cho Tần Thanh Man.

Loại thời tiết này đương nhiên là thừa dịp sắc trời tốt mau chóng làm việc, nếu không đợi đến khi tuyết rơi thì chịu khổ vẫn là mấy người bọn họ.

Trịnh An Quốc không đi đến nhà chính của nhà Tần Thanh Man, mà là đi theo phía sau đám người Tần Lỗi phụ giúp và giám sát, chuyện sửa nhà không thể qua loa được, nếu thật sự có người chết cóng thì người bí thư như ông ấy cũng không thoát khỏi tội lỗi.

Có bí thư đại đội là Trịnh An Quốc giám sát, mấy anh em nhà họ Tần cũng không dám trộm gian dùng mánh lới.

Mà là thành thành thật thật cẩn thận tu sửa.

Tu sửa phòng là việc tốn sức, một cô gái như Tần Thanh Man cũng không giúp được cái gì, dứt khoát dẫn theo Sở Sở đi nấu nước nóng đưa cho mấy người Trịnh An Quốc uống.

Trong nước cô còn đặt biệt bỏ thêm một muỗng mật ong thật lớn.

Uống nước mật ong ngọt ngào xong, nội tâm của mấy anh em Tần Lỗi ngũ vị tạp trần.

Bởi vì mật ong này đã từng thuộc về nhà bọn họ, nhưng bây giờ lại lấy danh nghĩa của Tần Thanh Man trở thành thức uống đáp lễ cho bọn họ, đây là chuyện gì vậy!

Trong lòng chứa đóm lửa, mấy người Tần Lỗi tay chân càng thêm nhanh nhẹn.

Hơn một giờ sau, nhà gỗ của Tần Thanh Man đã được sửa xong, mấy cái góc bị hở trước đó cũng được chặn lại cực kỳ chặt chẽ, sau này đừng nói là tuyết rơi gio thổi, cho dù có mưa đá thì trong phòng cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

"Bí thư, các chú, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người."

Tần Thanh Man là thật tâm thành ý cảm ơn mấy người họ đã giúp mình.

"Không cần cám ơn, trước đó là chú không biết tình huống nhà cháu, về sau gặp phải chuyện này cháu cứ nói với chú, chú tìm người sửa cho cháu." Trịnh An Quốc nhìn đống củi trong sân nhà Tần Thanh Man, lại nhìn căn nhà gỗ đã tu sửa xong, tâm tình không tệ nhắc nhở Tần Thanh Man.

"Vâng ạ."

Tần Thanh Man nhìn ra Trịnh An Quốc là vị lãnh đạo làm việc thật, cũng không nói suông, trực tiếp nhận ý tốt của đối phương.

"Thanh Man, cháu mau chóng trở về phòng đi, đừng để bị cóng rồi cảm, đoán chừng buổi tối hôm nay có tuyết, cháu chú ý cửa sổ một chút, sau khi trời sáng phải dọn dẹp tuyết đọng trên nóc nhà, tuy nói nhà này của cháu mới xây mấy năm vẫn còn mới, sức chịu đựng cũng không tệ, nhưng lúc tuyết quá lớn thì vẫn phải dọn dẹp một chút."

Trịnh An Quốc nhắc nhở lần nữa, đồng thời cũng chuẩn bị rời đi.

Mùa đông ở Đông Bắc, trời đông giá rét, mặc kệ là công việc trên lâm trường hay là trong ruộng đều dừng loại, loại thời tiết này thích hợp miêu đông hơn.

"Bí thư, cháu nhớ rõ rồi ạ." Tần Thanh Man rất để tâm đến lời nhắc nhở của Trịnh An Quốc, lời nói của người lớn có kinh nghiệm ở thời khắc mấu chốt có thể cứu được mạng người.

Thấy Tần Thanh Man thật sự ghi nhớ ở trong lòng, Trịnh An Quốc cũng không ở thêm, mang theo mấy người Tần Lỗi rời đi.

Người rời đi rồi, còn rất quan tâm giúp Tần Thanh Man đóng cửa sân lại.

"Chị, bí thư Trịnh thật sự là người tốt."

Tần Thanh Man vừa mới trở về phòng thiếu chút nữa đạp phải người, là Sở Sở.

"Bí thư đúng là người tốt, về sau nếu như chị không có ở nhà, có người ức hiếp em thì em liền đi tìm bí thư làm chủ cho em nhé." Tần Thanh Man sờ đầu Sở Sở một cái, sau đó nấu nước chuẩn bị tắm rửa, không chỉ tắm rửa cho mình mà Sở Sở cũng phải tắm.

Dù sao bọn họ ngủ chung một cái kháng lớn.

Ban đêm, hai chị em đã tắm rửa sạch sẽ nằm thẳng chân ở trên giường ấm áp hưng phấn đến mức ngủ không được.

Lúc này bọn họ co thể nghe được tiếng gió rít gào bên ngoài phòng, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Quần áo, chăn mền đều sạch sẽ, toàn thân bọn họ cũng đều sạch sẽ, sau khi ăn uống no đủ tâm tình của hai chị em trở nên không tệ, càng có hi vọng về cuộc sống sau này hơn.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày Tần Thanh Man ngoại trừ đi ra ngoài quét sạch tuyết đọng trên nóc nhà và trên sân thì chính là cùng Sở Sở đóng cửa lại chăm sóc thân thể.

Hai tháng sau, khí sắc của hai chị em rốt cục cũng thay đổi tốt hơn.

Không chỉ có gương mặt trở nên tròn trịa mà màu da cũng trở nên trắng nõn, đến ngay cả tóc của Sở Sở cũng trở thành màu đen, về phần đầu của đứa nhỏ đoán chừng còn phải mấy năm nữa mới có thể khôi phục như bình thường được.

Đối diện với sự thay đổi này, Tần Thanh Man và Sở Sở đã vô cùng hài lòng.

Điều duy nhất khiến Tần Thanh Man không hài lòng là bởi vì trong khoảng thời gian này chịu ăn uống, lương thực trong nhà ngày càng ít đi, lại không có thu nhập, khả năng kiên trì không tới hết năm được.

Mấy người họ hàng đã bị cô vơ vét một lần, năm nay là đừng nghĩ lại lấy của bọn họ.

Ngay khi Tần Thanh Man đưa ánh mắt nhắm đến những ngọn núi xung quanh đồn Kháo Sơn thì thím hai Chu Hồng Hà một mặt vui mừng tới cửa, “Thanh Man, việc vui, việc vô cùng vui.”

Tần Thanh Man dịu dàng tươi cười nói: “Thím hai, việc vui gì?”

“Đồng chí Lưu Hòa Xương của nông trường quốc doanh đang nhờ người làm mai, thế cho nên thím nhận được tin tức liền nghĩ đến cháu, đồng chí Lưu là lãnh đạo nông trường, không chỉ có nhà ở cạnh nông trường mà trên trấn cũng có nhà, cháu mà gả cho cậu ấy là coi như co thể ăn được lương thực nhà nước rồi.”

Chu Hồng Hà nửa năm còn chưa bước vào nhà Tần Thanh Man bắt đầu lắc lư.

Tần Thanh Man đã biết trước kịch bản, nhìn Chu Hồng Hà cười, cười đến vô cùng dịu dàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp