Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Hôm nay Tần Thanh Man không chỉ dám ngẩng đầu lên nhìn người, còn dám đối mặt với Chu Hồng Hà, mạnh mẽ nói rằng: "Thím hai, nhà cháu không có củi, làm phiền thím trả lại củi cho nhà cháu, nếu không trả nữa, nhà cháu sẽ lạnh chết mất."

Chu Hồng Hà vốn muốn tiếp tục phát huy chiêu kéo dài, hay hoặc là dùng lời nói ép buộc Tần Thanh Man da mặt mỏng, nhưng khi Tần Thanh Man mở miệng nói chuyện rõ ràng, bà ta hoàn toàn không tìm được chỗ phản bác.

Ánh mắt quần chúng vây xem nhìn về phía Tần Thanh Man càng thêm khác lạ.

"Đúng rồi, thím hai, cháu nhớ nhà thím còn mượn nhà cháu một trăm cân bột mì, cháu với Sở Sở sắp chết đói rồi, thím hãy giúp đỡ, trả lại lương thực và củi đi." Khi Tần Thanh Man nói chuyện nhấc túi vải trong tay lắc lắc.

Nếu cô đã xuyên đến thì không thể sống cuộc sống uất ức như nguyên chủ nữa.

"Nhà thím mượn bột mì nhà cháu lúc nào, cháu đừng nói vậy!" Chu Hồng Hà vốn còn nghĩ trong đầu làm sao lấy lại đống củi mà Tần Thanh Man đã ôm đi, kết quả lại nghe bảo mình trả lại lương thực.

Thời đại này nhà nào cũng không bao nhiêu lương thực dư, lương thực có mượn không trả làm sao có khả năng trả cho được!

Tần Thanh Man đã sớm biết Chu Hồng Hà muốn quỵt nợ, móc ra một tờ giấy từ trong lòng giơ lên, nói rằng: "Thím hai, lúc trước khi thím mượn lương thực nhà cháu đã từng viết giấy vay nợ, giấy trắng mực đen, không phải cháu nói dối."

"Không thể, lúc trước tao lấy lương thực hoàn toàn không có viết giấy vay nợ gì cả!"

Chu Hồng Hà cây ngay không sợ chết đứng cãi lại.

Bởi vì tìm được chỗ cãi lại, bà ta nói cực kỳ lớn, ngược lại tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy được.

Đối với kẻ giấu đầu lòi đuôi tự khai, ánh mắt quần chúng vây xem nhìn về phía Chu Hồng Hà giống như đang nhìn kẻ ngu.

Tần Thanh Man chỉ chờ khoảnh khắc này, đối với Chu Hồng Hà không đánh đã khai, cô chuyển tầm mắt qua bên cạnh, biểu hiện cung kính nói: "Bí thư, cha mẹ cháu đều không còn, cũng không có người lớn làm chủ cho cháu, ngày hôm nay cháu liền cả gan mời chú chủ trì công đạo, đốc thúc thím hai cháu trả lương thực và củi cho nhà cháu."

Nghe thấy Tần Thanh Man nói, ánh mắt của Chu Hồng Hà và các thôn dân chuyển qua.

Sau đó mọi người lập tức thấy bí thư đại đội thôn Kháo Sơn - Trịnh An Quốc.

Trịnh An Quốc không phải là nhân vật đơn giản, đối phương là quân nhân xuất ngũ, khi còn trẻ không chỉ từng tham gia kháng chiến chống Nhật, còn lập công lớn trong toàn quốc giải phóng, vẫn luôn là người được mọi người trong thôn kính nể.

Đối mặt với Trinh An Quốc uy nghiêm, bất kể là Chu Hồng Hà hay là các thôn dân đều rất chột dạ, chủ yếu là quyền lực của Trịnh An Quốc lớn vô cùng, ở thôn Kháo Sơn gần như là nói một không nói hai, nhưng con người Trịnh An Quốc lại vô cùng chính trực, cho dù ở thời đại đặc thù này thì thôn bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì quá đáng.

"A… Bí thư."

Chu Hồng Hà chột dạ vô cùng không dám nhìn vào mắt Trịnh An Quốc.

"Vợ Tần Lỗi, các người mượn nhà Tần Thanh Man bao nhiêu lương thực?" Trịnh An Quốc hơn 50 tuổi nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, mỗi ngày dậy sớm đều sẽ đi bộ một vòng thôn Kháo Sơn, gặp phải nhà ai gây sự nhất định sẽ quản, ngày hôm nay Chu Hồng Hà đụng phải lưỡi dao rồi.

"5… 50 cân." Giọng nói của Chu Hồng Hà rất nhỏ.

"Lớn lên chút, rốt cuộc thiêu nợ bao nhiêu?" Giọng điệu của Trịnh An Quốc không khách sáo vang lên, ông ấy cũng không phải vừa mới đến, trước đó ông ấy đã nghe rất rõ ràng cuộc trò chuyện của Chu Hồng Hà và Tần Thanh Man, cũng nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.

Đời này ông ấy ghét nhất là bị người ta lừa dối.

Âm thanh nghiêm khắc của Trịnh An Quốc rất lớn, thoáng chốc khiến Chu Hồng Hà sợ đến cả người run rẩy, bà ta đỏ cả mặt không dám nghĩ tới may mắn trong lòng, thành thật khai báo nói: “Mượn... Mượn một trăm cân.”

Thấy Chu Hồng Hà thành thật, Trịnh An Quốc mới thoả mãn, ra lệnh: "Đi lấy lương thực trả đi."

"Ơ… Bí thư, nhà tôi thật sự không có còn lương thực, nếu phải trả lại một trăm cân lương thực thì mùa đông này nhà tôi không sống nổi, sẽ chết đói mất." Chu Hồng Hà lấy dũng khí cầu xin Trịnh An Quốc.

Tần Thanh Man mãi mới chờ được đến lúc có người có thể làm chủ, làm sao có khả năng để Chu Hồng Hà lừa gạt qua chuyện.

Duỗi ra bàn tay bị đông cứng đên đỏ bừng, cô lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, âm thanh mang theo nức nở, “Thím hai, hôm nay nếu như nhà thím không trả lương thực, cháu và Sở Sở sẽ chết đói thật, nhà cháu đã không còn tí lương thực nào, không tin mọi người có thể đến nhà cháu xem, cháu dám thề với trời, trong nhà còn một hạt gạo thì cháu sẽ chết không toàn thây.”

Đối mặt với Tần Thanh Man thốt ra lời thề độc, bất kể là Trịnh An Quốc hay là thôn dân thoáng chốc đều tìm được lý do vì sao đối phương thay đổi.

Thỏ cuống lên còn cắn người, huống chi là đối mặt với sống chết.

Trong bụng Chu Hồng Hà vốn còn đầy lý do, nhưng bị Tần Thanh Man chen vào, không chỉ không có ai đồng tình với bà ta, càng bởi vì hành vi đanh đá lúc bình thường ở trong thôn của bà ta đã làm mất đi sự kiên trì cuối cùng của tất cả mọi người.

"Chị dâu Hồng Hà, xin chị thương xót, nên làm người đi, nhà chị có khó khăn đi nữa còn có thể khó khăn hơn nhà Thanh Man sao?"

"Đúng thế, thím Hồng Hà, nhà thím không chỉ có chồng còn sống, còn có mấy đứa con, đâu phải không có sức lao động khỏe, nhà thím muốn khóc than, thôn Kháo Sơn chúng ta có ai không trải qua cuộc sống thế này."

"Có câu nói thiếu nợ trả tiền là chuyện thường tình, Chu Hồng Hà, cô nhìn Thanh Man đi, với cơ thể yếu ớt này, cô nhẫn tâm không trả lương thực sao, con bé còn là người nhà họ Tần các cô, cô cho dù không thương đứa nhỏ cũng phải nể tình cha mẹ con bé khi còn sống đối xử rất tốt với đám anh em ruột chị em dâu các cô mà có tí lương tâm, làm người đừng quá đáng."

Mùa đông, Tần Thanh Man nhìn điềm đạm đáng yêu, rốt cục có thôn dân nói giúp.

Bị mọi người chỉ trích, Chu Hồng Hà nghẹn một hơi ở ngực, khó chịu cực kỳ.

Những người này nói rất nhẹ nhàng, quả thực chính là của người phúc ta, cũng không phải bắt nhà bọn họ trả lương thực, cái miệng động một chút là bảo mình trả lương thực, sao mà trả, vào mùa đông, ruộng đồng sớm đã bị tuyết lớn che lấp, trên núi cũng không có con mồi gì, nhà ai không giữ chặt lương thực trong tay!

Đối mặt với ánh mắt nảy lửa của Chu Hồng Hà, Tần Thanh Man biết nên thêm lửa rồi.

Không phải là muốn được đồng tình, giả vờ yếu đuối sao? Cô biết.

"Thím hai, cháu đói quá, tối hôm qua nhà cháu đã cạn lương thực rồi." Ngay khi tất cả mọi người chờ bí thư đại đội Trịnh An Quốc quyết định, một âm thanh run rẩy đột nhiên vang lên từ bên ngoài nhóm người.

Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy Sở Sở thấp bé trùm trong chăn.

Một cái chăn mỏng manh quấn trên người đứa nhỏ, nhưng không che kín được gương mặt gầy gò vàng như nghệ của Sở Sở.

Nhìn Sở Sở không đủ dinh dưỡng, mọi người không nhịn được mắng Chu Hồng Hà một câu súc sinh ở trong lòng.

"Sở Sở."

Tần Thanh Man mau chóng ôm lấy đứa nhỏ bất ngờ xuất hiện, khi ôm lấy đứa nhỏ cùng với tấm chăn, cô rốt cục cảm thấy một chút ấm áp.

Đối lập với thím hai, cô đã lạnh đến toàn thân run rẩy, nếu không có động lực sống tiếp chống đỡ cô thì cô đã sớm đứng không nổi rồi.

Quá lạnh, mùa đông ở Đông Bắc thật sự quá lạnh.

"Chị ơi, em đói." Sở Sở vô cùng co mắt nhìn, làm một thần trợ công.

Nhìn hai chị em yếu ớt đáng thương, Trịnh An Quốc tức giận, ông ấy không nghĩ tới ở dưới sự quản lý của mình còn có thể xuất hiện chuyện bất bình như vậy, ánh mắt uy nghiêm thoáng chốc nhìn chằm chằm Chu Hồng Hà.

"Vợ Tần Lỗi, lấy đồ của Thanh Man thì mau mau trả lại, tôi cũng không tin một trăm cân lương thực thật sự có thể khiến nhà bà chết đói."

Đối mặt với bí thư đại đội đang tức giận, Chu Hồng Hà cũng không dám phản kháng.

"Bí thư, ông đừng tức giận, trả mà, nhà chúng tôi lập tức trả."

Nhưng vào lúc này, cửa lớn nhà Tần Lỗi mở ra, Tần Lỗi dẫn ba đứa nhỏ xuất hiện.

"Thải Vân, con dẫn Kiến Quân đi trả lương thực đi." Tần Lỗi vẫn luôn ở trong nhà nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết có Trịnh An Quốc làm chủ cho Tần Thanh Man, trái lại đồ bọn họ đã lấy không có cách nào quỵt nợ, thẳng thắn hào phong đồng ý trả.

Tần Thải Vân mười tám tuổi nhìn Tần Thanh Man một cái, lại nhìn Chu Hồng Hà, mới dẫn em trai nhỏ nhất trở về nhà.

"Chú hai, cũng nên trả củi nữa, ngày hôm nay cháu và Sở Sở bị lạnh tới tỉnh, trong nhà thật sự không còn củi." Tần Thanh Man biết nếu đắc tội với người ta rồi vậy thì dứt khoát đắc tội đến cùng.

"Được." Tần Lỗi lộ ra nụ cười dối trá.

Trịnh An Quốc rất hài lòng với sự thức thời của Tần Lỗi, chỉ huy mọi người ở hiện trường, "Thôn Kháo Sơn chúng ta đều là bà con chòm xóm, hàng xóm nên đoàn kết hỗ trợ, mọi người cũng đừng đến xem trò vui nữa, mau tới giúp Thanh Man ôm củi về nhà họ Tần, mùa đông không củi đốt sẽ chết người thật."

"Lời của bí thư cực kỳ có lý, tất cả mọi người mau giúp một tay."

Các thôn dân xem náo nhiệt xong, lại nghĩ tới cha mẹ Tần Thanh Man khi còn sống rất tốt, lập tức hành động dưới sự chỉ huy của bí thư.

Nhiều người sẽ làm việc nhanh hơn, sau mười mấy phút, đống củi nhà Chu Hồng Hà đã vơi đi một phần ba.

Nhìn các thôn dân giống như con kiến dọn nhà, Chu Hồng Hà nếm trúng vị rỉ sắt trong cổ họng.

Trong lúc tức giận, bà ta đã cắn răng tới bật máu.

Ngay khi trong lòng bà ta bốc lên lửa giận, mắt sắc thấy một bóng người né tránh ở cách đó không xa.

Miệng nhanh hơn não.

"Bí thư Trịnh, lúc trước người mượn vật tư nhà Thanh Man cũng không chỉ có một mình gia đình tôi, nhà cô út và chú ba, chú tư của Thanh Man cũng mượn, nếu nhà Thanh Man khó khăn như vậy, nhà tôi trả rồi, mấy nhà bọn họ cũng nên trả lại."

Chu Hồng Hà tính toán rất rõ ràng, dựa vào cai gìchỉ có nhà bọn họ chịu thiệt, lúc tốt đẹp thì mọi người cùng hưởng, lúc thua thiệt đương nhiên cũng phải cùng sẻ chia.

Thấy Chu Hồng Hà có vấn đề về trí thông minh, Tần Thanh Man vừa mừng vừa sợ.

Cô không nghĩ tới đối phương nói như thế, thậm chí còn chủ động đứng ra giúp mình đắc tội với người ta, nhìn Chu Hồng Hà còn chưa rõ nguyên do vấn đề, cô nhìn đối phương cũng thuận mắt hơn một chút.

Trịnh An Quốc cùng với những người khác cũng không nghĩ tới Chu Hồng Hà còn có thể bóc phốt.

Dù là Trịnh An Quốc giám sát mọi người làm việc hay là các thôn dân mới lấy gỗ về nhà Tần Thanh Man trở về cũng đều chuyển tầm mắt về phía nhà bên cạnh nhà Tần Lỗi.

Anh em một nhà, đất liền kề nhau, đương nhiên đều là hàng xóm.

Mấy anh em khác của nhà họ Tần đã âm thầm chú ý động tĩnh bên này từ lâu, nhìn thấy Chu Hồng Hà kéo bọn họ xuống nước, mỗi người tức giận nghiến răng ken két.

Nếu không phải kiêng kỵ bí thư đại đội, bọn họ có thể đã lao ra xé nát miệng Chu Hồng Hà rồi.

"Tần Thụ, Tần Thạch, Khương Lâm Sơn, các người cút ra đây cho tôi." Tuy rằng Trịnh An Quốc không thấy bóng người của mấy anh em nhà họ Tần, nhưng với kinh nghiệm cũng có thể đoán được mấy người này nhất định đang âm thầm nhìn trộm.

Có lòng thanh thản nhìn trộm vậy thì nhanh trả hết nợ nần đi!

Bị bí thư đại đội điểm danh, hễ là người không muốn sau này kiếm công điểm bị làm khó dễ, mấy người bị điểm tên đều không dám không ló đầu ra.

Mấy phút sau, tất cả mọi người thấy mấy người thân khác của Tần Thanh Man.

"Chú ba nợ nhà cháu 60 đồng, nhà chú tư nợ hai trăm cân bột mì, nhà chú út nợ ba con gà, một trăm trứng gà, còn có 30 đồng." Tần Thanh Man tiếp thu ký ức của nguyên chủ, đương nhiên cũng biết rõ ràng khoản nợ của mỗi nhà.

Nghe thấy lời nói của Tần Thanh Man, tất cả họ hàng người nhà họ Tần đều lộ vẻ sầu khổ.

Các thôn dân vậy xem thì khác, mọi người nhìn mấy anh em họ Tần da mặt hồng hào, nhìn lại chị em Tần Thanh Man xanh xao vàng vọt, cán cân đồng tình lập tức bị lệch, ánh mắt nhìn về phía anh em nhà họ Tần đều tràn đầy chỉ trích âm thầm.

"Ôi... Bí thư, chúng tôi thật sự không trả nổi, nếu có thể trả một lần, chúng tôi có làm thế nào cũng không kéo mãi tới bây giờ không trả."

Khương Lâm Sơn là dượng út của Tần Thanh Man, vô cùng thông minh kiếm cớ cho hành vi thiếu nợ không trả của bọn họ.

Cũng là tố khổ.

"Bây giờ nhà cháu chỉ có bốn bức tường, chăn, áo bông, củi gỗ, lương thực đều không đủ, cháu cũng không ép các chú trả hết một lần, chúng ta dựa theo giá gốc, dù là bao nhiêu, các chú cũng phải trả một chút, trả không hết thì sang năm có thể trả tiếp."

Tần Thanh Man đã sớm tính toán rõ ràng, há mồm là nói cách ra ngay.

"Tôi thấy cứ làm như thế, có thể trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu." Trịnh An quốc giải quyết dứt khoát.

Nửa giờ sau, ở nhà họ Tần, Sở Sở ngồi xổm ở trước lò lửa ấm áp, mắt sáng lên nhìn Tần Thanh Man đang dùng nước ấm rửa mặt, trong mắt đều là sùng bái.

Ngày hôm nay cậu bé đã hoàn toàn bị chị gái chinh phục.

Hôm nay nhà bọn họ không chỉ có chăn mới, áo bông mới lấy được từ nhà mấy chú, còn có rất nhiều lương thực và củi gỗ, sau ngày hôm nay, bọn họ không còn kề cận giá lạnh, cũng sẽ không chịu đói nữa!

Tần Thanh Man không quan tâm ánh mắt của Sở Sở, lúc này cô đang soi gương.

Tướng mạo dịu dàng xinh đẹp, một đôi mắt đào hoa rạng ngời rực rỡ.

Tần Thanh Man không nghĩ tới tướng mạo của nguyên chủ lại giống mình như đúc, nếu không phải cơ thể này trẻ ra vài tuổi, cô còn tưởng rằng mình xuyên thân thể vào sách.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp