“Bà cũng đừng ra vẻ như mình rất yêu thương con vậy. Không phải vì muốn giữ chồng mình, mà bà từng muốn cậu ta phải chết đi sao?”

Thục phu nhân ngồi thừ trên ghế, nét phờ phạc cùng sự hỗn loạn trong tâm trí khiến bà như quay lại khoảng thời gian trước. Hà Hải Đường nói quả thực không sai. Bây giờ Thục Thanh Di ở cạnh bà, xem như không có chuyện gì chính là đang lừa mình dối người. Dù có thể anh không nhắc đến, nhưng một lúc nào đó anh vẫn thấy tổn thương vì từng bị chính mẹ ruột hãm hại.

Bà là một người mẹ tồi tệ, mang những tiêu cực của bản thân áp đặt lên con trai mình. Thục Thanh Di ngày nào cũng phải nghe bà gào khóc, nghe tiếng đập phá đồ đạc cùng tiếng cãi nhau của cha mẹ.

“Dù bà có làm lại từ đầu, dù có cố gắng bao nhiêu thì cũng không thể xóa sạch quá khứ tội lỗi của bà. Bà không nghĩ rằng, con trai của bà đang cố bố thí cho bà chút tình thương ư?”

Thục phu nhân khàn giọng.

“Cút ra khỏi nhà tôi!”

Nhưng Hà Hải Đường vẫn liên tục công kích, không hề muốn rời đi.

“Cậu ta đang che lấp tội lỗi của bà, đang cố gắng thay thế chồng bà yêu thương bà đấy! Đáng thương thật! Bà biết không? Uyển Ái nhà tôi sau này có thể không làm nên chuyện lớn như Thục Thanh Di, nhưng con bé lại hơn cậu ta một chuyện.”

Hà Hải Đường đứng dậy chống hai tay lên bàn khom người tới. Mắt hai người nhìn nhau, sát khí trong đôi mắt bà ta hoàn toàn khiến tim Thục phu nhân vụn vỡ.

“Nó có tình thương của cha lẫn mẹ, thứ mà cậu ta thèm khát vô cùng.”

“Ha ha ha!”

Bà ta cười đầy mỉa mai, rồi quay người lại ngồi xuống cạnh con gái nhỏ.

“Uyển Ái à! Về nhà thôi! Ngày mai cha đưa mẹ con chúng ta đi chơi có thích không?”

Con bé gật đầu, sau đó hai mẹ con hiên ngang cứ vậy rời khỏi nhà. Thục phu nhân ngồi trên ghế thở dốc, thấy tim mình như bị bóp nát rồi ai đó đang nhàu nặn. Nước mắt vô thức tuôn rơi, bà chưa từng quên chuyện mình đã gây ra cho con mình. Và bà hiểu, Thục Thanh Di cũng như thế. Chẳng qua anh tha thứ cho bà, là mong có thể cùng bà sống hòa thuận, mong bà quên đi mình có người chồng phản bội ra sao.

Thục phu nhân bật cười mà nước mắt không ngừng rơi, cuối cùng ngồi nức nở.

Lúc này, ngoài cửa có người.

Thục Thanh Di trông thấy cửa không đóng mới đi vào. Thấy anh, Thục phu nhân liền vội trở lại như trạng thái cũ. Bà mỉm cười, tim vẫn còn đập nhanh và đầu ngón tay hơi run lên.

“Con đến rồi ư?”

“Mẹ vừa ra ngoài sân à? Cổng còn chưa đóng?”

“À… Phải! Mẹ ra ngoài tưới cây, quên mất chưa đóng cổng.”

Tưới cây? Cần phải mở cổng ra nữa ư?

Thục Thanh Di ngồi trên sô pha nhìn mẹ đứng dậy quay lưng đi về phía tủ lạnh. Bà lấy ra một đĩa nho đặt xuống bàn, cười ôn nhu bảo.

“Nho con thích ăn!”

Anh gật đầu mỉm cười. Bà lại đứng lên, lấy thêm ra một lon nước ngọt rót vào ly đá rồi đưa cho con trai. Tuy ngoài mặt mọi biểu hiện của Thục phu nhân đều rất bình thường và vui vẻ, nhưng không hiểu sao anh lại không thấy thế.

Thục phu nhân đến ngồi sát bên cạnh anh, nhìn anh mỉm cười.

“Hôm sinh nhật mẹ, con nhất định phải đưa Tiểu Hàm đến nhé!”

“Cảm ơn mẹ đã chấp nhận chuyện của bọn con.”

Bà nhìn anh, đôi mắt như chứa đựng tình yêu thương dạt dào sau bao nhiêu năm và sự ăn năn hối hận. Giá như bà tỉnh táo sớm hơn, không bị tình yêu làm mờ lí trí, thì tình yêu bà dành cho con trai đã nhiều hơn thế này. Anh sẽ không phải khổ sở đứng giữa gia đình và ước mơ, cũng không phải nhìn thấy cảnh cha mẹ cãi vã.

Lẽ ra bà nên biết thứ tình yêu kia không thuộc về mình, không nên cầu xin đến mức mất đi hết thể diện như vậy.

Mãi đến bây giờ khi nhìn thấy Hà Hải Đường cùng con của bà ta và chồng mình xuất hiện bà mới hiểu. Hóa ra bà vẫn luôn mong cầu những thứ quá xa vời mình, trong khi người ở bên cạnh mình thì lại không trân quý. Thục Thanh Di ngoài mặt có thể tỏ ra hận bà vì từng suýt bị bà hại chết, anh còn trồng hoa đỗ quyên trước nhà để nhắc nhở bà không được quên. Nhưng chính vì anh vẫn còn nhớ đến bà, vẫn mong bà thay đổi nên mới không ngừng làm thế. Còn Thục lão gia, một cái ngoảnh mặt cũng không dành cho bà.

“Mẹ! Con dự định sau khi trở lại sân vận động, làm việc một thời gian nữa sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn. Mẹ thấy thế nào?”

Thục phu nhân nhìn anh, phút chốc khóe mắt cay xè rồi hoe đỏ. Bà mỉm cười gật đầu.

“Được! Miễn là con thấy hạnh phúc, mẹ đều sẽ ủng hộ con.”

Thục Thanh Di cười, nhích lại gần rồi nhào vào lòng mẹ.

“Chúng ta giống như bây giờ, thật sự rất tốt.”

Bà ngây ra, nhìn đứa con trai đã lớn thế này đang ôm chầm lấy mình mà đôi môi run rẩy. Tay từ từ hạ xuống, ôm lấy anh. Khoảng thời gian qua đã bỏ lỡ quá nhiều. Thục Thanh Di chỉ mong lúc này mình sẽ bù đắp lại cho mẹ tất cả. Anh muốn bà sống hạnh phúc, muốn bà ở bên cạnh anh và Trương Thịnh Hàm thì sẽ mãi như vậy. Không cần một ai nữa hết, cũng không cần vì chuyện quá khứ mà thấy day dứt, ăn năn.

Chỉ là lúc này, dường như vẫn chậm đi một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play