Hà Hải Đường lúc này mới lộ ra bản chất thật của mình, không có nhu nhược cũng không còn yếu đuối. Bà ta bước tới cùng với Thục lão gia đẩy Thục Thanh Di lùi ra sau.

“Cậu làm loạn đã đủ chưa?”

Anh trừng mắt, nhìn bà ta cùng người đàn ông mà mình vô cùng căm hận.

“Bà còn dám lên tiếng nói với tôi những lời này? Hà Hải Đường! Trời đang nhìn xuống những chuyện mà bà đã làm đấy!”

Hà Hải Đường đối với những câu nói này của Thục Thanh Di lại rất bình tĩnh. Bà ta đứng nép sát bên cạnh “chồng” mình, cười nhạt một tiếng.

“Bản thân tôi không rõ thế nào, nhưng hãy nhìn tình cảnh mẹ cậu hiện giờ đi! Đó mới gọi là, người đang làm trời đang nhìn!”

Nói như thế, chẳng khác nào bà ta đang mỉa mai mẹ anh ngay cả khi bà đã chết đi. Nguyền rủa rằng chính vì bà làm nhiều chuyện ác nên mới bị trời trả báo, tìm đến cái chết để tạ tội. Sự căm phẫn trong người anh lên tới cực điểm, quay người cầm lấy chậu nước bẩn hất thẳng vào người bà ta. Vì nước trong chậu quá nhiều, không chú ý hất luôn vào người Uyển Ái.

Cô bé bị dọa sợ khóc nấc lên rồi tức tưởi. Thục lão gia nhất thời không biết làm thế nào, đã vung tay tát vào mặt Thục Thanh Di.

“Mất dạy!”

Bầu không khí tại nhà tang lễ căng như dây đàn. Uyển Ái lúc này cũng đột nhiên bị tiếng quát kia làm cho im bặt không dám khóc nữa.

Cái tát này của ông ta cùng câu mắng chửi ấy, chỉ khiến anh càng thêm căm thù. Vốn dĩ đã không có được tình yêu thương và sự dạy dỗ của cha, thì sao ông ta lại có tư cách nói anh như vậy? Thục Thanh Di hạ cánh tay vừa ôm mặt xuống, máu miệng chảy ra nhỏ giọt trên sàn. Cái tát không hề nhẹ, một bên gò má của anh đã sưng đỏ lên.

Trương Thịnh Hàm vô cùng đau xót, vội vàng bước tới kéo tay anh nhỏ giọng.

“Thanh Di! Anh bình tĩnh trước! Phải lo xong hậu sự cho bác gái đã!”

Anh nắm chặt tay cô, quay sang nhìn cô bằng đôi mắt mịt mờ tầng hơi nước. Thần sắc kém cỏi vì đã không ngủ hai ngày qua, cũng không ăn uống được nhiều của anh khiến cô không khỏi sốt ruột.

“Đừng lo! Anh sẽ không để mẹ nhìn thấy những chuyện không hay đâu!”

Nói rồi anh nhìn Thục lão gia và hai mẹ con Hà Hải Đường, cười nhạt một tiếng. Tràng hoa sau lưng ông ta là được chuẩn bị cho Thục phu nhân, cũng xem như là ân nghĩa cuối cùng mà ông ta bố thí cho bà. Nhưng vậy thì đã sao chứ? Thục Thanh Di mặc kệ đây có phải là điều mẹ mình muốn trước khi chết hay không, xông tới cầm lấy tràng hoa ném phăng xuống.

Hoa trắng bay tứ tung trên sàn nhà, vài cánh hoa cuốn theo gió bay ra tận bậc cửa.

Thục Thanh Di nhìn Thục lão gia, gật đầu nhếch môi cười.

“Được! Được lắm! Ông bố thí à? Ông mang thứ vô bổ này đến đây để bố thí à?”

Ông ta nhìn vào mắt anh, trầm giọng lên tiếng như muốn cảnh cáo, nhưng vốn dĩ không át được ánh mắt hận thù đó.

“Đủ rồi đó Thanh Di!”

“Im miệng!”

Anh đưa tay lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt của ông ta, nói thật rõ ràng rành mạch.

“Ông không có tư cách lên tiếng gọi tên tôi. Ngay từ giây phút ông bước chân ra khỏi Thục gia, ngoại tình với người đàn bà kia để phản bội mẹ tôi. Thì ông, đã không còn quan hệ gì với tôi nữa!”

Thục lão gia giận đến người run lên bần bật, nhưng vẫn không nói được câu nào mà chỉ trân trân nhìn anh như thế.

“Đừng bao giờ đến gần tôi hay mẹ tôi, vì ông không có tư cách. Nếu người đàn bà bên cạnh ông còn không biết điều, đừng trách tôi phải ra tay.”

“Giờ thì cút đi!”

Thục Thanh Di quay người nói. Không gian yên tĩnh ấy vẫn là thứ gì đó khiến những người còn lại nơm nớp lo sợ. Thục lão gia thôi không muốn đôi co với anh nữa, thở dài một hơi rồi quay người bước đi. Hà Hải Đường nhìn di ảnh của Thục phu nhân, nhếch môi cười đắc ý rồi nắm tay con gái đi cùng.

Quản lí Kim sợ Thục Thanh Di lại làm ra chuyện mất kiểm soát, lập tức tìm cách phá tan không khí căng thẳng. Anh ấy bước tới vỗ vai anh, sau đó có cả Trương Thịnh Hàm.

“Thanh Di à! Họ đã đi rồi! Ổn cả rồi!”

“Thanh Di! Chúng ta tiếp tục hoàn thành tang lễ cho bác đi!”

Anh gục đầu, bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng không còn nhìn rõ gì nữa. Sự tức giận dồn nén cùng nỗi bi thương phẫn uất mấy ngày qua phút chốc tăng vọt. Thục Thanh Di loạng choạng phun ra một ngụm máu tươi.

Trương Thịnh Hàm hốt hoảng gọi.

“Thanh Di!”

Anh dần mất thăng bằng, hai mắt mơ màng rồi ngã gục trên đất không còn biết gì nữa.

“Thanh Di!”

Quá nhiều chuyện liên tục dồn anh vào đường cùng. Mọi ánh sáng hi vọng của anh dần dần bị dập tắt, bóng tôi bao phủ. Anh không còn gì cả, cũng không cần gì nữa. Bên cạnh anh giờ đã không còn ai ngoài Trương Thịnh Hàm, quản lí Kim, quản gia Chu. Cha thì có cũng như không, mẹ thì tìm tới cái chết. Anh từng đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, lại vì những vướng bận đời tư phút chốc kéo rơi xuống vực sâu.

Sau khi qua các chẩn đoán ban đầu, bác sĩ xác định vì đã chịu quá nhiều đả kích nên Thục Thanh Di mới ngất đi. Tang lễ cũng xem như kết thúc, chỉ có điều kết thúc của nó cũng không như mong đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play