Chặng đua xe đạp vòng loại chính thức bắt đầu. Tất cả các vận động viên đều vào vị trí và có những chiến thuật riêng để giữ vững phong độ trên chặng đua. Là một vận động viên trẻ tài năng, Thục Thanh Di lúc này đương nhiên đang dẫn đầu và bỏ xa các thành viên khác.

Đoàn xe đi đến đâu, khán giả cỗ vũ cầm cờ, thổi kèn reo hò đến đó trông vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Trương Thịnh Hàm và quản lí Kim vô cùng nôn nóng và chờ đợi được trông thấy anh. Đoạn đường đua xe được treo cờ để làm kí hiệu cho vận động viên biết được tiếp theo sẽ đi hướng nào.

Thục Thanh Di đạp xe thoăn thoắt, chỉ còn một lát nữa thôi sẽ đến khúc cua dưới chân vách đá và là đoạn gây cấn nhất của chặng đua.

“Em là lần đầu xem Thanh Di đua xe ở gần thế này đúng không?”

Thấy Trương Thịnh Hàm cứ nhón chân lên trông ngóng, quản lí Kim cười hỏi. Cô nhìn anh ấy, thành thật gật đầu trả lời.

“Dạ! Vì từ lúc cả hai quen nhau đến giờ cứ xảy ra liên tiếp chuyện, đây là lần đầu tiên em được xem trực tiếp.”

Anh ấy cười hiền.

“Ừm! Bây giờ có em bên cạnh làm động lực, thằng nhỏ đương nhiên sẽ về đích thật rạng rỡ.”

Trương Thịnh Hàm mỉm cười, sau đó cả hai cùng nhau nhìn về phía đường đua. Phía xa, cô đã trông thấy có một chiếc xe màu đỏ đen phong cách lăn bánh tới. Người ngồi trên xe mặc bộ đồ thể thao màu đen viền đỏ, gương mặt đẹp rạng ngời dù đeo kính râm đen. Cô nhìn ra được đó là Thục Thanh Di, lập tức kéo theo quản lí Kim cùng nhau vẫy cờ.

“Thanh Di! Bọn anh ở đây!”

Cô hạnh phúc và vui mừng đến mức tim như rộn ràng nơi lồng ngực.

“Thanh Di!”

Thục Thanh Di nhíu mày, ánh mắt quyết đoán của anh lúc này sau cặp kính râm không ai thấy được. Mọi người ở khúc cua đều bắt đầu thả dốc, duy chỉ có chiếc xe mà anh đang chạy là tốc độ cứ ngày một tăng lên. Quản lí Kim đang cười thì đột nhiên đơ mặt, hốt hoảng hỏi.

“Chuyện gì vậy? Xe của Thanh Di…”

Chiếc xe cứ như hoàn toàn mất phanh, Trương Thịnh Hàm và anh ấy ở chỗ này cách đường đua cũng khá xa nên không nhìn ra được thái độ anh ra sao. Chỉ thấy rằng trước mắt là cua quẹo, nếu còn không phanh và rẽ thì sẽ tông vào dãy phân cách và ngã ra khỏi đường đua.

Quản lí Kim ném cờ, hô hoán.

“Thanh Di à! Em làm sao vậy hả? Mau phanh xe đi!”

Thục Thanh Di dường như không nghe thấy, tay vịn vào đầu xe cũng không có phản ứng gì, thậm chí cũng không phanh xe. Vì anh biết thừa, chiếc xe này vốn dĩ đã không thể nào dừng được vì phanh xe đã bị cắt. Và người cắt đứt nó, không ai khác chính là anh đây.

Vốn dĩ ngoài mặt Thục Thanh Di bình thường đồng ý với Trương Thịnh Hàm, anh sẽ để cô lại và yên tâm sang Myanmar. Nhưng đó là lời mà một người vô tâm mới nói, còn anh sẽ không như vậy. Dù trước mắt có gặp phải chuyện gì, chấn thương có nghiêm trọng ra sao. Chỉ cần chuyến đi đến Myanmar bị gián đoạn thì anh sẽ có cớ để ở lại.

Đam mê quan trọng, nhưng người mà anh yêu còn quan trọng hơn vạn lần.

Quả đúng như những gì anh đã tính toán, người của Thục phu nhân thật sự muốn giở trò với Trương Thịnh Hàm. Bà ta cho người hòa vào đám đông trong lúc cổ vũ đoàn đua xe, muốn hãm hại cô. Nhưng vừa lúc đó, trước mắt lại xảy ra một sự cố khác nghiêm trọng mà chính bà ta cũng không ngờ tới.

Xe của Thục Thanh Di bị mất phanh.

Trước mắt là cua quẹo, nhưng thay vì bẻ lái thì xe của anh đã lao thẳng về trước và tông thẳng vào dãy phân cách. Trương Thịnh Hàm buông cờ cổ vũ trong tay xuống đất, đôi mắt như mất đi tiêu cự mà nhìn người mình yêu gặp tai nạn trước mặt mình.

“Thanh Di?”

Cô lao ra khỏi đám người đang cổ vũ khiến quản lí Kim không trở tay kịp, việc Thục Thanh Di bị tai nạn cũng khiến anh ấy hoảng hốt.

“Này Thịnh Hàm! Thanh Di!”

Người của Thục phu nhân không thể ra tay đành rút lui, còn bà ta ở phía xa trông thấy dường như chết lặng.

Nó rõ ràng… Nó rõ ràng làm thế là vì cô ta… Tại sao? Sao có thể như vậy?

Trương Thịnh Hàm chạy ngược lên dốc, chạy đến chỗ chiếc xe đạp của Thục Thanh Di. Cuộc đua hoàn toàn bị gián đoạn khi có người gặp tai nạn, tất cả các thành viên trong đội đều vô cùng lo lắng. Cô gần như ngã gục xuống nền đất cát lỏm chỏm, lúc đến nơi thì Thục Thanh Di đã ngã xuống bên bụi cỏ và nằm im bất động.

“Thanh Di! Thanh Di ơi!”

Cô nức nở gọi tên, nhưng anh cứ nằm im mãi không lên tiếng trả lời. Quản lí Kim cũng vừa đến nơi và dẫn theo vài nhân viên y tế. Anh ấy nhìn cả người cô đang run lên, bối rối gọi.

“Thịnh Hàm! Lúc này em phải thật bình tĩnh! Có nghe anh nói không?”

Trương Thịnh Hàm đặt tay lên bả vai anh rồi lật người sang, hoảng hồn khi thấy trên đầu anh toàn là máu, sắc môi trắng bệch. Cô thất thần thốt lên rồi ngã ngồi trên đất, nước mắt tuôn ra như chuỗi ngọc đứt dây. Quản lí Kim cũng bị dọa đến kinh ngạc, tim nhảy vọt lên đến cổ họng không biết phải nói gì. Anh ấy lẩm bẩm.

“Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng… Rõ ràng hôm qua mình đã kiểm tra rất kĩ kia mà?”

Cô chạm vào người Thanh Di, rồi lại rút tay về vô cùng luống cuống. Tiếng nức nở nghẹn ngào lẫn đứt quãng thốt ra không tròn câu.

“Thanh… Thanh Di! Anh ơi! Mọi người… Cứu anh ấy! Mau! Đưa… Đưa anh ấy đến bệnh viện đi mà! Mau…”

Nhân viên y tế thật cẩn thận đến gần chỗ của Thục Thanh Di rồi đặt anh nằm trên giường đẩy vào trong xe cứu thương. Trương Thịnh Hàm loạng choạng đứng dậy, đầu tóc rối bời, trên mặt là mồ hôi và nước mắt hòa làm một. Cô đi không vững, chân mềm nhũn không còn chút sức lực phải cần đến sự giúp đỡ của quản lí Kim. Một lát sau, Thục Thanh Di đã được đưa đến bệnh viện và nhanh chóng vào phòng cấp cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play