Trương Thịnh Hàm mặc dù nhớ lời Thục Thanh Di bảo rằng anh sẽ về trễ không cần đợi, nhưng cô vẫn không yên tâm. Cửa sổ tại phòng khách sạn chỉ nhìn được mỗi hướng biển, nên cô đành xuống dưới quán cà phê bên ngoài để đợi.
Lúc này, bên ngoài đã dần thưa thớt người vì trời đã khuya, quán cà phê cũng chuẩn bị đóng cửa. Ly nước trên bàn đã tan hết đá lạnh, Trương Thịnh Hàm thở dài đứng dậy chuẩn bị quay về phòng.
Cô vừa ngước lên đã trông thấy Thục Thanh Di đi tới. Tâm trạng anh dường như không tốt, dáng vẻ lúc đi đến trông cũng khác thường ngày. Không có kiêu hãnh, cao ngạo. Không có sự khó chịu, muốn càu nhàu. Trương Thịnh Hàm bước tới vài bước rời khỏi quán cà phê, bảng hiệu đèn led nhấp nháy màu đỏ của quán vừa tắt.
“Anh về trễ vậy á? Anh đã ăn gì chưa?”
Thục Thanh Di không nói gì, chỉ cụp mắt im lặng.
“Để tôi hỏi nhân viên lễ tân xem còn món ăn nhẹ nào không? Tôi bảo họ mang…”
A?
Trương Thịnh Hàm còn chưa nói hết lời thì anh đã bất ngờ đi tới, dang tay ra kéo cô đến rồi ôm chầm lấy cô. Cảm giác đầu tiên mà cô có chính là kinh ngạc đến độ tim đập nhanh liên hoàn như trống, sau đó là bất động đứng hình như tượng tạc. Thục Thanh Di ôm chầm lấy cô, gục đầu trên vai cô, im lặng không nói lời nào.
Dù là như thế, nhưng từ lúc thấy anh trở về cô đã nhận ra anh không hề ổn. Không biết làm sao cho phải, Trương Thịnh Hàm đưa hai tay lên muốn đáp lại nhưng đã ngừng trên không trung.
“Anh… Anh làm sao thế? Có chuyện gì ư?”
Anh khẽ lắc đầu, cảm giác vừa trở về sau một ngày tồi tệ có người quan tâm mình thật khó tả. Cha anh không cần anh, mẹ anh thì lại quan tâm một cách thực dụng. Cuối cùng, người ở bên cạnh anh chỉ có Trương Thịnh Hàm, một người mang danh nghĩa là người giúp việc nhưng luôn sợ anh ra ngoài chưa ăn gì sẽ đói, đi về trễ sẽ mệt.
Thục Thanh Di nhíu chặt đầu lông mày, hàng mi khép hờ khẽ run lên. Cuối cùng không nhịn được hai bên vai run rẩy. Trương Thịnh Hàm không thấy anh có động tĩnh gì cũng thấy lo lắng, nhưng anh vẫn ôm cô mãi không chịu buông. Cô chỉ đành đáp lại, vỗ vỗ lưng anh bảo.
“Bình thường anh to tiếng thế cơ mà? Anh còn rất hung dữ nữa cơ. Hôm nay anh như vậy là sao chứ?”
“Anh như vậy tôi không quen đâu đó!”
Thục Thanh Di lên tiếng, giọng như đang nghẹn ngào nhưng vẫn muốn càu nhàu cô.
“Im lặng một chút coi! Cô phải chọc tức để tôi quát thì mới vừa lòng sao?”
Trương Thịnh Hàm phì cười.
“Đấy đấy! Cái này mới là anh chứ?”
Anh buông tay, quay đi nơi khác đưa tay lên mặt, gạt đi thứ gì đó vương trên mi mắt mình rồi bảo.
“Thôi bỏ đi. Đi ngủ ngày mai còn ghi hình nữa đó!”
Hai người vừa định quay vào trong thì đột nhiên từ phía xa có tiếng gì đó rất lớn vang lên. Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm cùng nhìn về hướng đó, vô tình trông thấy một đám khách du lịch với vẻ mặt sợ hãi tột cùng chạy tới. Bọn họ hét lên.
“Cứu chúng tôi với!”
“Có người xả súng! Có người xả súng!”
Trương Thịnh Hàm hốt hoảng.
“Xả súng?”
Thục Thanh Di nghe vậy liền cảm thấy chỗ này không an toàn. Anh thường nghe nói đến những vụ xả súng như vậy ở các nước đại loại hay xảy ra bạo động như Mỹ, Nga.v.v… Nhưng với một nơi tạm gọi là bình yên như Thái Lan, không ngờ cũng xảy ra vụ việc như vậy.
Màn đêm yên tĩnh phút chốc bị tiếng súng liên hoàn xé tan, tiếng người kêu khóc khiến lòng người hoảng loạn. Những người trong khu vực bị xả súng bất ngờ chạy đi khắp nơi, như vậy càng khiến tình hình nơi đây thêm loạn.
Thục Thanh Di bắt lấy cổ tay Trương Thịnh Hàm, khẩn trương bảo.
“Đi! Vào khách sạn nhanh lên!”
Nhưng còn chưa đi vào, thì đám thanh niên nổi loạn xả súng đã kéo tới. Anh không thể mạo hiểm cùng cô đi vào bên trong khách sạn, vì nhất định khi chúng ập vào thì phạm vi chạy thoát rất nhỏ. Không còn cách khác, Thục Thanh Di đành dắt tay Trương Thịnh Hàm chạy theo hướng ngược lại.
“Chạy nhanh một chút!”
Hai người chạy thục mạng trong đêm, tiếng còi cấp cứu và xe cảnh sát vang lên inh ỏi khắp nơi.
“Làm sao đây? Sao chuyện này lại xảy ra chứ?”
Lần đầu đối mặt tình huống nguy hiểm như thế nên Trương Thịnh Hàm hoảng sợ vô cùng, cô gần như sắp khóc rồi, tay nắm chặt tay anh không dám buông. Vì chạy quá nhanh, mà chân của cô bị trẹo khớp, đau điếng người mà khụy xuống.
“A!”
Thục Thanh Di bị kéo lại. Anh cúi người xuống cố gắng kéo cô đứng lên, nhíu mày lo lắng hỏi.
“Ổn không? Có đi được không?”
Trương Thịnh Hàm thút thít lắc đầu.
“Không đi nổi nữa! Hay là… Hay là anh đi đi! Anh mặc kệ tôi.”
“Cô điên à? Mặc kệ cái gì mà mặc kệ hả?”
Cô không muốn làm gánh nặng cho Thục Thanh Di nữa, vì dù sao cùng anh đến nơi này đã là một phiền phức rồi. Cô chẳng còn gì ngoài một người cha nhậu nhẹt, say xỉn. Nhưng anh, anh vẫn còn hoài bão về con đường đua xe đạp của mình, vẫn còn đầy đủ cha mẹ.
Trương Thịnh Hàm lắc đầu liên tục.
“Anh mau đi đi! Anh đừng ở đây nữa bọn chúng đuổi đến đó!”
“Bọn nó kìa!”
Một tiếng kêu lớn vang lên khiến Thục Thanh Di giật mình. Anh nhìn nòng súng đang nhắm về hướng này, là nhắm về phía lưng của Trương Thịnh Hàm mà bóp còi. Trong chớp mắt, không thể nghĩ được gì nhiều ngoài việc cứu người trước mặt thoát khỏi cái chết. Vì người này mà anh, vẫn còn tin rằng sự quan tâm trên đời là có ý nghĩa.
Thục Thanh Di ôm lấy Trương Thịnh Hàm, xoay lưng mình về phía viên đạn đang lao tới.
Đoàng!
Còi xe cảnh sát rất gần vang lên.
Đầu cô như nổ tung rồi trống rỗng.
Cả người anh nhẹ bâng, ngã về hướng của cô rồi từ từ gục xuống.
Trương Thịnh Hàm cảm thấy tim mình lúc này như ngừng đập.
Không thể nào.
Không thể được.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT