Thục Thanh Di từ nhỏ đã được dạy dỗ theo khuôn khổ, đến mức nhiều lúc cảm thấy mình không giống một đứa trẻ, càng không giống một người cần được quan tâm. Cái mà người khác cầu mà không có anh đều có, nhưng cái mà người khác có thừa, thì anh lại vô cùng thiếu thốn.
Sống bất cần!
Sống lạnh nhạt!
Thận chí, con người Thục Thanh Di không thể dịu dàng, càng không biết cách thật sự quan tâm một người khác. Chung quy không phải vì anh xấu, mà là vì quá khứ của anh chưa từng êm đẹp.
Nhìn trên mặt hồ tĩnh lặng, không có nghĩa là lòng sông không dạy sóng.
Gia đình Thục gia muôn đời tạo ra của cải, tạo ra những chuyến thiện nguyện, tạo dựng một tiêu chuẩn về gia đình hạnh phúc. Bên cạnh những lời đồn tan vỡ, chưa từng có ai dám khẳng định đó là thật. Vì sao ư? Vì ai trong họ cũng có một tố chất khiến người khác không đoán nổi. Đó là tố chất làm diễn viên, làm đạo diễn của cuộc đời, và tạo ra một bộ phim có nội dung hoàn hảo.
Thục Thanh Di lái xe về nhà, nhìn căn nhà mình từng làm bừa bộn được Trương Thịnh Hàm dọn dẹp sạch sẽ. Cô ngốc đó rốt cuộc là người thế nào, có cuộc đời ra sao anh không hề biết. Nhưng nhìn trong đôi mắt ấy, anh lại thấy được sự tươi trẻ và hồn nhiên mà bản thân luôn khao khát có được.
***
Trương Thịnh Hàm chuẩn bị xong tài liệu, vừa định đóng cửa để đến nhà Thục Thanh Di thì gặp người cha đã lâu không thấy mặt. Ông ta quần áo xộc xệch, trên mặt là những nếp nhăn vì gian khổ và tay cầm bình rượu đầy. Và đương nhiên, chưa bao giờ ông ta xuất hiện trước mặt cô trong tình trạng tỉnh táo.
"Tiểu Hàm! Con gái của cha!"
Cô rũ mắt, tay cầm nắm đấm cửa từ từ buông lỏng. Tiếng gọi thân thiết này, chỉ phát ra khỏi miệng khi ông ta cần cô cho tiền.
"Cha lại cần tiền ư?"
Ông ta nghe cô hỏi vậy, cũng không cần phải tỏ ra quá yêu thương nữa. Dù là trước đây hay bây giờ, trong mắt của ông ta chẳng gì qua nỗi tiền. Mà nếu có, thì người đó giờ đây mồ cũng đã xanh cỏ, đã là cố nhân.
"Cần khoảng vài trăm. Cha còn phải sống qua ngày mà hửm?"
Trương Thịnh Hàm nghe vậy liền lên tiếng.
"Lần trước cũng vài trăm, lần này lại vài trăm. Cha à! Con vẫn còn là sinh viên, không phải là máy in tiền. Cha có thể đừng say xỉn, đừng xin tiền con nữa được không?"
Trong lúc cô đang bức xúc nói ra hết nỗi lòng mình, thì ông ta đã loạng choạng đi đến, vung tay tát thật mạnh vào mặt cô. Như tức nước vỡ bờ, nước mắt không biết đã dồn nén bao lâu liền trào ra như mưa bất. Trương Thịnh Hàm ôm gò má bị tát đến sưng đỏ, nỗi đau da thịt chẳng thể nào sánh được nỗi đau trong lòng. Cô nức nở, nhưng không trả lời cha mà chỉ đi vào trong.
Cầm lấy ba lô trên bàn, Trương Thịnh Hàm kéo ngăn kéo ra, lấy số tiền vài trăm còn lại của mình trong tháng này. Cô không nói, cũng không kể ra uất ức hay những tổn thương của mình với cha. Vì người như vậy, sẽ không bao giờ hiểu. Vậy nên, thay vì nói, cô đã trực tiếp ném số tiền đó vào người ông ta rồi đóng rầm cửa lại.
Đây là lần đầu tiên, Trương Thịnh Hàm thấy mình có hành động ngỗ ngược như thế.
Lúc Thục Thanh Di ngủ dậy đã là 2 giờ chiều. Anh xuống lầu định gọi Trương Thịnh Hàm làm chút đồ ăn, nhưng chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi cô đến. Đúng là có chút bất tiện, khi cứ để cô đi rồi về, mà lúc cần thì lại không thể lập tức có mặt. Anh cầm điện thoại lên, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống lầu, còn chưa kịp vào danh bạ đã thấy cô đứng ngoài cổng.
Anh cong khóe môi, cũng không biết vì sao mà tâm trạng bất giác tốt hơn nhiều.
Trương Thịnh Hàm đi vào, cúi gầm mặt vì không muốn Thục Thanh Di nhìn thấy gương mặt mình bị đánh sưng đỏ. Cô vừa vào phòng khách, đã thấy anh đi từ trên lầu xuống.
"Đến rồi à? Tôi muốn ăn miến xào, cô làm hai phần đi!"
Cô không có tâm trạng vui vẻ đón nhận lòng tốt từ anh, nên dù trong đầu mặc định sẽ chỉ làm một phần nhưng vẫn không lên tiếng. Thục Thanh Di không thấy cô có điểm gì lạ, nên để cô vào bếp còn mình đi đến tủ lạnh lấy nước ngọt. Anh tìm tòi mấy loại, thấy một lon nước có vị dâu, bèn hỏi cô.
"Uống nước ngọt không?"
Trương Thịnh Hàm lắc đầu, nhưng anh không trông thấy, vậy nên từ nãy đến giờ anh có cảm giác như mình tự kỷ vậy. Anh quay lại nhìn, khó hiểu đến gần cô.
"Này! Tôi hỏi cô đấy!"
Lúc cô ngước nhìn lên, dù đã rất nhanh chóng tránh đi nhưng anh vẫn nhìn thấy vết đỏ trên mặt. Anh thôi không còn muốn nổi cáu, ngược lại hỏi.
"Bị gì thế?"
Trương Thịnh Hàm lắc đầu, cười gượng gạo.
"Không có gì đâu! Tôi sơ ý va vào cửa ở nhà thôi!"
Thục Thanh Di có vẻ rất mỉa mai câu mà cô nói vừa rồi, cười một tiếng.
"Cô nghĩ tôi bị điên à? Cửa nhà cô có hình bàn tay người ư, va vào sẽ thành ra như vậy?"
Cô biết mình nói dối không giỏi, thành ra khi đứng trước một người quá thẳng thắn như anh lại có phần ngốc nghếch. Quay mặt lại vào bếp, cô tiếp tục vừa nấu ăn vừa tìm cách cho qua chuyện.
"Thôi không sao đâu!"
Thục Thanh Di bỏ lon nước ngọt xuống, cảm giác như có gì đó dâng lên tận cổ họng rồi lại bị đạp ngược xuống.
"Không nói?"
Trương Thịnh Hàm không trả lời, chỉ có tiếng vòi nước xả và tiếng thái rau củ trên thớt đều tay. Anh lần đầu tiên thử qua loại cảm giác bị người khác ngó lơ, trong lòng không mấy dễ chịu mà bỏ đi. Đến bên ghế sô pha ngồi, phòng khách và phòng bếp giao nhau nên rất dễ nhìn thấy cô di chuyển.
Thục Thanh Di hậm hực uống nước ngọt, uống một lon không đủ phải khui thêm một lon. Anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Trương Thịnh Hàm, thật sự không hiểu được cô đang muốn giấu giếm chuyện quái quỷ gì. Cho đến khi, điện thoại mà cô để trên bàn vô tình sáng lên. Anh không có thói quen nhìn trộm tin nhắn người khác, nhưng lúc này nói không muốn xem là dối lòng.
Màn hình hiện lên dãy số có lưu danh bạ là "cha", với lời nhắn.
[Xin lỗi nhé Tiểu Hàm! Cha không cố ý đánh con đâu!]
[Tiền con cho lần này cha sẽ mua rượu ít lại, để dành hùng vốn làm ăn với bạn bè.]
Thục Thanh Di hơi nhíu mày, rơi vào trầm mặc. Hóa ra Trương Thịnh Hàm, có một người cha là tên nghiện rượu, còn ra tay đánh con gái?
...