Phần 13-14-15

13

Tôi bỏ Ôn Từ lại.

Ngay cả một cái cớ cũng không tìm, chạy một mạck ra khỏi rạp chiếu phim.

Tôi tìm thấy Khương Diên ở quảng trường dưới đu quay.

Ánh đèn thành phố ban đêm sáng ngời, chân anh dài, đứng trong đám đông vô cùng xuất chúng.

Giờ phút này, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, giống như đang gõ chữ.

Dừng một lúc lâu, tôi nhận được tin nhắn.

[Khương Duyên: Lại tăng ca?]

Tôi cười thành tiếng.

Động tĩnh này khiến Khương Duyên chú ý, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Khi ánh mắt dừng ở trên người tôi, trong nháy mắt trì trệ, bộ dáng ngơ ngác, khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh.

Tôi chậm rãi đi qua.

Lông mi anh run rẩy: "Mắt cá chân em khỏi rồi à?"

"Vâng."

Chắc là không biết nên nói cái gì, anh trầm mặc.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên có chút hiểu được, mấy ngày nay quanh quẩn ở trong lòng tôi, rốt cuộc điều khó hiểu là gì.

Tôi muốn gặp anh ấy.

Không có lý do.

Có lẽ là vừa rồi chủ động khiến Khương Duyên có chút thẹn thùng, anh ho nhẹ hai tiếng, muốn lảng sang chuyện khác: "Em..."

"Khương Duyên." Tôi đột nhiên mở miệng.

Anh dừng một chút: "Hả?"

"Từ rất lâu trước đây, em đã phát hiện mình không giống với người khác, em rất dễ dàng thích người ưu tú, nhưng khó có thể chấp nhận phản ứng của họ đối với việc thích mình, dường như trong thế giới của em, vĩnh viễn sẽ không có từ 'yêu'. Em cố gắng hiểu rõ bản thân, cũng cố gắng thay đổi, nhưng kết quả như thế nào, đến nay em vẫn không dám đối mặt..."

Có thể là hiểu lầm ý của tôi, Khương Duyên trầm mặc hồi lâu, "Tôi biết rồi."

Anh tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu tự giễu: "Nói những lời khiến em khó chịu, xin lỗi. Nếu em không thích, coi như tôi chưa nói gì."

"Em không phải ý này."

Khương Duyên ngẩng đầu, ánh mắt có chút chần chừ.

"Nói với anh nhiều như vậy, chỉ là muốn cho anh hiểu rõ quá khứ của em."

Tôi tiến lại gần hắn hai bước, ngửa mặt nhìn anh:

"Em đã làm kẻ nhát gan quá nhiều lần, lúc này đây, em muốn dũng cảm một chút."

Hô hấp của Khương Duyên bỗng nhiên rối loạn.

Tôi thò tay ra, nắm lấy ống tay áo anh: "Lời anh vừa nói trên wechat còn tính không?"

Anh nhìn tôi, ánh mắt như có lửa: "Tính."

Tôi tiếp tục tiến về phía trước, rúc mặt vào ngực anh.

Khương Duyên dừng lại hai giây, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng tôi.

Tôi nghĩ, đây hẳn là một trong những thời khắc dũng cảm nhất trong cuộc đời tôi.

Buông bỏ sự nhát gan, vượt qua cảm xúc tự ti, khi tình yêu đến, dũng cảm mở rộng vòng tay, tiếp nhận phần tốt đẹp và chân thành tha thiết này.

Tôi giơ tay lên ôm lại Khương Duyên.

Tôi đáp lại bằng một giọng kiên định: "Em cũng muốn ở bên anh."

14

Có lẽ mỗi người đều có nhược điểm khó nói thành lời của mình.

Nhưng khi dũng cảm tiếp nhận, thản nhiên đối mặt, chiến thắng nhược điểm hình như cũng không tính là khó khăn lắm.

Đêm đó dưới đu quay, tôi và Khương Diên ở bên nhau.

Thực ra cũng có yếu tố thử nghiệm, dù sao đã yêu nhiều năm như vậy, chỉ sợ mình chỉ hiếu kỳ không muốn cô đơn mà thôi.

Nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra rằng không phải.

Khi anh ấy đi về phía tôi, sự thích thú của tôi đối với anh ấy vẫn chân thành và nhiệt tình.

Đó là một trải nghiệm mà tôi chưa từng có.

Đêm đó sau khi bỏ lại Ôn Từ, hắn cũng tìm tôi vài lần.

Nhưng cảm nhận được sự xa lánh của tôi, hắn cũng không chủ động nữa. Không bao lâu, bên cạnh hắn đã có các em gái khác vây quanh.

Có vẻ giác quan thứ sáu của tôi lúc đó rất chuẩn.

Biết được tin tức tôi và Khương Duyên ở bên nhau, người phấn khởi nhất chính là Kiều Xán.

Mỗi ngày nó đều la hét mình là Cupid, gãy xương chỉ vì giúp tôi tìm được tình yêu đích thực.

Tôi không biết nói gì.

Nhưng ngoài những điều đó ra, có một điều khiến tôi quan tâm hơn.

Sau một thời gian ở bên nhau, tôi và Khương Diên chỉ nắm tay.

Chuyện thân mật nhất, cũng chính là ôm.

Cuối cùng, sao một lần hẹn hò kết thúc, Khương Duyên đưa tôi về nhà.

Tôi ngồi trong xe, chậm chạp không nhúc nhích.

Khương Duyên tỏ vẻ khó hiểu, vừa định nói gì đó thì tôi đã ghé sát vào.

Nửa người đều sấn đến.

Hô hấp của Khương Duyên rối loạn.

Tôi híp híp mắt, xấu xa thổi -----------------một hơi vào tai anh.

Anh run lên một cái.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã không nhịn được nghĩ, ngây thơ lạnh lùng như Khương Duyên, rơi vào tình yêu, sẽ như thế nào.

Anh gần như cắn môi tôi.

Không khí bắt đầu nóng lên, trong xe tràn đầy tiếng hít thở nặng nề, tôi dán sát vào ngực anh.

Đêm nay mặc kệ anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không từ chối.

Tôi nghe thấy giọng nói trịnh trọng và chân thành của anh:

"Anh yêu em."

Tôi sửng sốt trong chớp mắt, sau đó đáp lại anh

"Em cũng yêu anh."

15

Hái được hoa trên đỉnh núi cao.

Có lẽ, đây chính là thắng lợi liếm chó.

Nhưng cùng Khương Duyên yêu nhau, cũng là may mắn cả đời tôi khó có được.

Mong cho những người nhút nhát trên thế gian này đều dũng cảm tiến về phía trước, không bỏ lỡ nữa.

Nguyện chúng ta đều đạt được mong muốn, mộng đẹp trở thành sự thật.

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play