Phần 9-10-11-12
9
Phải nói là, vô cùng trùng hợp.
Trùng hợp làm cho tôi hoài nghi rằng Khương Duyên cố ý nói như vậy.
Dọc đường đi, tôi lén quan sát.
Từ chiều đến giờ anh lúc nào cũng có dáng vẻ này, hoàn toàn không có gì bất thường.
Chắc là nói thật rồi.
Khương Diên đưa tôi đến quán.
Tôi nói lời cảm ơn với anh ấy, đang định gọi một bạn học đỡ tôi vào, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài xe có người gọi tôi: "Lâm Mạn Mạn?"
Tôi quay lại.
Đời người luôn có những niềm vui bất ngờ, ví dụ như lúc này, bạn trai cũ duy nhất của tôi, đang đứng ngoài cửa sổ, khoanh tay cau mày nhìn tôi.
"Thật đúng là cô rồi!"
...... Không phải nói hắn ta sẽ không tới tham gia họp lớp sao?
Sớm biết hắn đến, đánh chết tôi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Ánh mắt di chuyển, hắn thấy Khương Duyên trong xe, "Chậc" một tiếng.
"Lâm Mạn Mạn, nhiều năm như vậy, cô càng ngày càng có "gu" đấy nhỉ, như thế nào, vị này liếm được bao lâu rồi?"
Khương Duyên nhíu mày.
Trước khi tôi có thể lên tiếng, anh ta đã đi một vòng đến cửa xe Khương Diên và gõ cửa kính.
"Người anh em!" Hắn ta hình như uống quá chén, đầu lưỡi líu lại, "Nghe tôi khuyên một câu, cách xa cô ta một chút, cô ta chỉ đùa bỡn tình cảm của anh thôi."
Khương Duyên trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, bạn trai cũ mắng câu gì đó, xoay người rời đi.
Không khí bên trong xe có chút xấu hổ.
Tôi xoa xoa cái mũi: "Thật ngại quá, đó là bạn trai cũ của em, lúc ấy chúng em chia tay ầm ĩ không vui lắm, hắn ta nói cái gì anh đừng quá để ý..."
"Cho nên lời hắn nói có đúng không?" Khương Duyên nhìn về phía trước, đột nhiên ngắt lời tôi.
"Hả?" Tôi khó hiểu.
"Nói em đùa giỡn tình cảm ấy."
Tôi sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng: "Em không đùa bỡn...!"
Sau đó tôi ngừng lại, cảm thấy nói những lời này cũng không có sức thuyết phục gì, nói thêm: "Hôm nay làm phiền anh, cũng cám ơn anh đã giúp đỡ, về sau em sẽ không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."
Nói xong, tôi đưa tay cởi dây an toàn, bỗng nhiên tay bị đè lại.
Tay Khương Duyên rất lớn, đặt trên mu bàn tay tôi, cảm giác có chút lạnh.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen kịt của anh.
Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng không có biểu cảm gì, bây giờ lại lộ ra vẻ tức giận.
"Lâm Mạn Mạn, là em trêu tôi trước."
Tôi muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.
Mưa lớn dần, từng giọt từng giọt rơi trên xe, không hề có tiếng động.
Trong nháy mắt hoảng loạn qua đi, tôi dần dần thả lỏng.
Kiêu ngạo như Khương Duyên, có thể chưa từng được ai theo đuổi mãnh liệt như vậy nên mới thích tôi chăng?
Hay là, anh chỉ là không cam lòng mà thôi.
Tôi cúi đầu, mím môi cười.
Lần thứ hai ngước mắt lên đáy mắt đã lộ vẻ thản nhiên.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi thậm chí có thể thấy rõ lông mi run rẩy của anh.
Tôi tiếp tục đến gần, phá vỡ giới hạn của khoảng cách an toàn.
Mắt Khương Duyên hiện lên một tia bối rối.
Nếu đây là cái giá phải trả vì đã chủ động trêu chọc, tôi cũng không phải không thể chấp nhận.
"Đúng vậy, là em trêu anh trước." tôi hạ giọng mang theo ý cười, "Cho nên, bây giờ anh làm gì, em cũng sẽ không chống cự đâu."
10
Sự thật chứng minh, không nên đùa giỡn nam nhân đứng đắn.
Khương Duyên đuổi tôi xuống xe, gần như lấy tốc độ khởi động của xe đua chạy khỏi hiện trường.
Tôi nín cười, nhảy lò cò đi vào khách sạn.
Mấy người bạn học quen thuộc xuống đón đỡ tôi đến phòng bao.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Kiều Xán: "Sao mày không nói với tao bạn trai cũ của tao cũng đến?"
"Tao cũng không biết, thằng đấy đột nhiên quyết định đến."
Tôi bĩu môi.
Kiều Xán bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Không phải là bác sĩ Khương đưa mày tới đúng lúc gặp được hắn, sau đó hắn nói xấu mày đấy chứ?"
Tôi:...
Tuyệt vời, đoán rất chính xác.
Cả bữa cơm tôi ăn không thấy ngon.
Chưa kết thúc, tôi đã tìm cơ hội để trốn về.
Cổ chân sưng tấy mặc dù vẫn đau, nhưng đã không còn đau như lúc ban đầu.
Tôi không cho ai tiễn, khập khiễng đi ra khỏi khách sạn.
Vừa ra cửa chính, liếc mắt một cái đã thấy xe Khương Duyên ở ven đường.
Không phải anh ấy đã đi rồi sao?
Tôi giả vờ không nhìn thấy, đi được hai bước, bỗng nhiên người bị kéo lại.
Trọng tâm không vững, cả người tôi ngã về phía sau, rơi vào một lồng ngực vững trãi.
Mưa vừa dứt, trong không khí còn vô cùng lạnh lẽo ẩm ướt, làm cho cái ôm này càng ấm áp.
Tôi mở to mắt nhìn, xoang mũi tràn ngập hơi thở thơm tho trên người Khương Duyên.
||||| Truyện đề cử:
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
"Lâm Mạn Mạn." giọng khàn khàn cộng với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, tlần đầu tiên anh ấy gọi tôi bằng quãng giọng này.
Gò má nóng lên, một loại cảm xúc chưa bao giờ có dâng lên trong đáy lòng.
Dừng vài giây, Khương Duyên dùng giọng điệu có chút nghiêm túc mở miệng:
"Em không mong đáp lại, là anh tự thích em."
11
Đêm đó, tôi mất ngủ.
Đến tận khi đưa tôi về nhà, Khương Duyên cũng không nói thêm câu nào nữa.
Lúc trước tôi cũng gặp phải trường hợp được đáp lại tình cảm. Nhưng tôi chỉ cần lui về phía sau một bước, đối phương sẽ không tiếp tục nữa.
Dù sao đều người ưu tú, nên có một chút kiêu ngạo.
Nhưng tôi lại nghĩ, nói không chừng là do sĩ diện, cố ý nói như vậy, chỉ là muốn hòa nhau một ván, để cho tôi nếm thử mùi vị bị trêu chọc.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, tôi ngủ thiếp đi.
Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Khương Diên trở thành chó liếm của tôi.
Bên trái một câu "Em vất vả rồi", bên phải một câu "Em thật lợi hại".
Tôi nổi da gà và bị đánh thức bởi điện thoại.
Kiều Xán rống lên như Hà Đông Sư: "Lâm Mạn Mạn, mày với Khương Duyên làm sao vậy?"
Tôi mơ mơ màng màng, trong đầu toàn sương mù: "Cái gì mà làm sao?"
"Hơn nửa đêm anh ấy hỏi tao qua wechat, mày đã có mấy người bạn trai."
Tôi:...
"Mày trả lời như thế nào."
"Tao nói chỉ có một người, còn giúp mày thanh minh mày còn là xử nữ."
... Kiều Xán mày được phái đến để trả thù tao đúng không!
Cả ngày, tôi đều lo lắng đề phòng, sợ nhận được tin nhắn của Khương Duyên.
Cho đến buổi tối, cũng không có động tĩnh.
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời lại có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Tôi tự giễu bĩu môi, người ta có lẽ chính là thuận miệng nói vậy thôi, người như anh ấy sao có thể chủ động được?
Mặt khác, tôi lại không nhịn được than thở, hoa trên núi cao như Khương Duyên, có lẽ không thể áp dụng quy tắc của chó liếm được.
12
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai... ngày thứ bảy.
Suốt một tuần, Khương Duyên ngoại trừ hỏi cổ chân của tôi một lần, còn lại không liên lạc với tôi nữa.
Đáng lẽ tôi phải cảm thấy may mắn khi bị anh xa lánh, nhưng kỳ lạ chính là, một tuần này, dù tôi ở đâu, làm gì đều nghĩ đến anh, sau đó chìm thật sâu vào rối rắm.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trong sự nghiệp liếm chó của tôi.
Tôi vẫn tuân thủ nguyên tắc hết người này thì tìm người khác, rất ít khi dành nhiều tâm sức cho người đàn ông nào.
Nhưng hiện tại, tình cảm của tôi đối với Khương Duyên, vừa không phải là không mong đáp lại, cũng không phải tránh không kịp.
Đó là một cảm xúc mà tôi chưa từng có.
Tôi cũng không biết đó là gì.
Có thể là mải chú ý đến Khương Duyên nên xem nhẹ những thứ khác, suốt một tuần, tôi cũng không đi quấy rầy Ôn Từ.
Không biết là bị anh ta hiểu lầm là tôi lạt mềm buộc chặt hay là như thế nào, cuối tuần lại mời tôi đi xem phim.
Nam thần chủ động, tôi thường từ chối.
Nhưng tuần này bị Khương Duyên tiêu hao quá nhiều tâm sức, tôi cần di dời sự chú ý.
Vì thế tôi đồng ý.
Đó là buổi công chiếu đầu tiên của một bộ phim nghệ thuật, Ôn Từ dường như rất thích, nhưng tôi không ngồi nổi.
Lúc chán sâp chết, điện thoại di động rung lên.
Khương Duyên bỗng nhiên gửi tới một tấm hình cảnh đêm nhìn xuống thành phố.
[Khương Diên: Nơi này rất đẹp.]
Trong lòng tôi khẽ động.
Nhưng lý trí kéo tôi trở về, lại được bĩu môi.
Đã một tuần trôi qua rồi, bây giờ mới nhớ đến tôi sao?
[Tôi: Đây là đâu.]
Khương Diên gửi định vị.
Tôi tập trung nhìn lại, đây không phải là đối diện trung tâm thương mại mà tôi đang xem phim sao?
Tôi nhớ rõ bên kia đường có một vòng đu quay, chẳng lẽ Khương Duyên hiện tại đang ở trên vòng đu quay?
Nghĩ đến Khương Duyên mặt không chút thay đổi ngồi trên đu quay và chụp ảnh cho tôi xem......
Tôi lắc lắc đầu.
[Tôi: Anh đang ở vòng đu quay à?]
Đối phương dừng một lát.
[Khương Duyên: Ừ.]
[Khương Duyên: Bây giờ thì xuống rồi.]
Ngón tay dừng lại trên màn hình.
[Tôi: Khương Diên, lời nói đêm đó của anh là có ý gì?]
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng việc anh sẽ không trả lời.
Nhưng "Đối phương đang gõ..." hai phút sau, tôi nhận được tin nhắn của Khương Duyên.
Sau khi nhìn thấy câu nói đó, hơi thở của tôi đột nhiên nghẹn lại.
Anh nói: Tôi muốn ở bên em.