Trúng Bẫy Trà Xanh

6


1 tháng


6.

Có lẽ Chu Khởi vẫn chưa hết hi vọng, không biết thăm dò được phòng vẽ tranh của tôi từ đâu, ngày nào cũng chạy tới đưa cơm cho tôi.

Giáo viên và học sinh ở phòng vẽ cứ thấy cậu ấy tới tìm tôi là hai mắt lại sáng lên, len lén liếc nhìn tôi.

Không biết ai nói với Chu Khởi rằng tôi cần người mẫu, cậu ấy bèn tới tìm tôi tự đề cử chính mình.

Tôi định giúp cậu ấy bỏ suy nghĩ này đi.

“Biết chị định tìm người mẫu kiểu gì không mà dám đến tiến cử?”

“Chị Trình Trình, kiểu gì em cũng làm được…”

“Chị cần kiểu không mặc đồ ấy.”

Hình như cậu ấy bị lời nói của tôi dọa sợ, sững sờ đứng im tại chỗ.

Tôi xoay bút, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

“Chu Khởi, em làm được không? Nếu không được thì…”

Tôi còn chưa dứt lời, cậu ấy lập tức cởi áo trước mặt tôi, lần này tôi mới là người bị dọa sợ.

“Chị Trình Trình, em làm được, chị đừng tìm người khác…”

Nhìn qua cũng biết đây là người thường đi tới phòng tập, làn da trắng nõn, cơ bụng rõ ràng, vai rộng eo hẹp…

Tôi bỗng nhớ tới cảm xúc khi tôi sờ bụng cậu ấy.

Cậu ấy thấy tôi không nói chuyện thì càng gấp hơn, bắt đầu đưa tay cởi thắt lưng.

Tôi phản ứng kịp, vội giữ tay cậu ấy lại.

Lúc này, cửa phòng làm việc chợt vang lên một tiếng: “Cô Dương, tôi có chuyện định nói với cô…”

Tôi và thầy Lâm bốn mắt nhìn nhau, sau đó, thầy Lâm nhìn vào bàn tay đang kéo thắt lưng Chu Khởi của tôi, không nói thêm gì nữa.

“Tôi…”

Không chờ tôi giải thích, thầy Lâm vội vàng đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

“...”

Tay tôi run lên, quần Chu Khởi thuận thế tụt xuống dưới.

Tôi hơi sửng sốt, vội vàng nhắm mắt lại, xoay người đi: “Chu Khởi, em mau… mặc quần áo vào đi!”

Sau lưng truyền đến tiếng chốt thắt lưng, tôi cảm giác tai mình nóng lên.

Tay tôi không nhịn được mà túm lấy vành tai của chính mình, mẹ kiếp, Dương Trình Trình, có chút tiền đồ đi được không?

Sau khi cậu ấy mặc đồ xong, tôi âm thầm thở phào một hơi.

Tôi khuyên cậu ấy: “Hai chúng ta không hợp, chị nghe anh em nói có rất nhiều cô gái thích em, em đừng vì chị mà bỏ qua cả rừng hoa.”

Mặc dù tôi xinh đẹp như tiên nữ…

Cậu ấy nghe tôi nói vậy thì xụ mặt: “Chị Trình Trình, chị cảm thấy em có điểm nào không tốt à? Chị nói đi, em sẽ sửa.”

Tôi ở chung với Chu Chi Ngôn quá lâu, lây cái thói nhanh mồm của hắn, bèn vô thức lên tiếng: “Chưa thử nên chưa biết được.”

Nói xong, đầu tôi như nổ tung.

Tôi cố thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, không sao đâu, Chu Khởi là nam sinh ngây thơ, cậu ấy sẽ không hiểu tôi nói gì đâu.

Sau đó, tôi thấy mặt Chu Khởi đỏ lên.

Tôi: “...”

Này, Chu Khởi, thiết lập nam sinh ngây thơ của em sập rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play