Trúng Bẫy Trà Xanh

5


1 tháng


5.

“Hôm qua chị uống say, hay là, em có thích thứ gì không? Để chị đền bù cho em nhé.”

Chu Khởi ngẩng đầu nhìn tôi, nét mặt tủi thân như chó con bị bỏ rơi: “Chị Trình Trình định bạc tình với em sao?”

Tôi nghe vậy thì sặc nước bọt, ho mấy tiếng.

“Không phải… là do em quá nhỏ.”

“Em không nhỏ nữa, chỗ nào cũng lớn hết cả rồi.” Chu Khởi nói vô cùng nghiêm túc.

Tôi thầm mặc niệm hai lần, chúng tôi đều là người đứng đắn, không thể suy nghĩ linh tinh được.

“Chị Trình Trình, có phải chị thích anh của em không?”

Quả thực, rất nhiều lần tôi bị gương mặt của Chu Chi Ngôn thu hút, nhưng mỗi lần hắn vừa mở miệng là mọi giả tưởng tươi đẹp của tôi đều vỡ nát, chỉ một lòng muốn dúi đầu hắn xuống bồn cầu.

“Anh trai em tính tình không tốt, yêu nhau sẽ dễ chọc chị tức giận. Em thì không thế, chị làm người yêu em đi, chuyện gì em cũng sẽ nghe chị, chị muốn làm gì em cũng được.”

Mùi trà xộc vào mặt tôi, nhưng mà, tôi lại không hề thấy phản cảm, ngược lại còn thấy cậu ấy đúng là hợp gu tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi bị em trai miệng còn hơi sữa tỏ tình, tôi hơi rén.

Nhớ hồi đại học, tôi để tóc ngắn, thường xuyên bị các nữ sinh tỏ tình, lần nào Chu Chi Ngôn cũng cười vô cùng kì quái.

“Ha ha, cô đừng trách người ta nhận nhầm.”

Về sau, có nữ sinh biết tôi là nữ, mặt cô ấy càng đỏ hơn, nói với Chu Chi Ngôn: “Tôi thích người như Trình Trình, là nữ thì đã làm sao?”

Từ lần đó, Chu Chi Ngôn không chế giễu tôi nữa, ngược lại luôn nghiêm mặt bắt tôi nuôi tóc dài.

Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định từ chối Chu Khởi.

Nhìn vẻ mặt ấm ức của cậu ấy, tôi cứ cảm giác như mình đang làm chuyện gì xấu xa lắm.

Chu Chi Ngôn chạy tới kéo tôi ra khỏi nhà Chu Khởi.

Hắn hiểu rõ tối hôm qua hai chúng tôi chỉ đơn thuần nằm ngủ, suýt nữa thì cao hứng cười ngoác miệng.

Tôi nhìn dáng vẻ đó của hắn thì vô cùng khó chịu, sợ tôi làm ô uế em trai cưng của hắn chắc?

Hắn hỏi tôi và Chu Khởi có phải người yêu không, tôi lắc đầu, hắn càng vui vẻ hơn, vui vẻ đến mức khiến người ta muốn đạp cho hắn một cước.

Chu Chi Ngôn: “Tên nhóc Chu Khởi này rất lắm mưu nhiều kế, về sau cách xa nó một chút.”

“Tôi thấy anh mới là kẻ lắm mưu nhiều kế, Chu Khởi rất ngoan.”

Chu Khởi rõ ràng chỉ là một con cừu nhỏ đơn thuần, hắn lại định vu oan cho cậu ấy, tôi thấy hắn sợ tôi ủi mất cây cải trắng xinh đẹp nhà hắn thì đúng hơn.

“Được lắm, Dương Trình Trình, có phải cô thích Chu Khởi không?”

Tôi nhớ tới dáng vẻ tỏ tình của Chu Khởi, cảm thấy hơi mơ hổ: “Không, Chu Chi Ngôn, anh đừng có đứng đây ăn nói linh tinh.”

“Tôi ăn nói linh tinh à? Tôi thấy cô đang chột dạ thì có! Cô gặp một người là yêu một người, mấy ngày trước còn nói thích tôi, quay đầu lại ngấp nghé em trai tôi.”

“Chu Chi Ngôn, ngày hôm đó mắt tôi bị mù! Anh mau câm miệng lại!”

“Sao tôi phải câm miệng? Cái gì mà mù với không mù? Tôi thấy cô đã sớm ngấp nghé tôi, tôi không đồng ý cô lại định dụ dỗ em trai tôi, định chơi trò yêu đương với thế thân trước mặt tôi chứ gì?”

Không thể nhịn nổi nữa!

Tôi trực tiếp đi lên đạp cho Chu Chi Ngôn một cước: “Tôi thấy anh không bị đánh thì không chịu ngoan ngoãn đúng không? Chu Chi Ngôn, hôm nay là ngày chết của anh!”

Chu Chi Ngôn bị đánh thì cũng đứng đắn hơn một chút, hắn hừ lạnh một tiếng, chạy mất dạng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play