Nữ Xuyên Không Hôm Nay Có Ổn Không Vậy?

1


4 tuần

trướctiếp

1.

Ngày Tiết Hoa Triêu hôm đó, thế tử phủ quốc công Tống Thời Ngôn vênh váo tới đây hủy hôn.

“Thẩm An Bắc, ngươi xem lại tính tình của mình đi.”

“Chân thì thô to, vô cùng xấu xí, làm gì có dáng vẻ của đại gia khuê tú?”

“Người như ngươi làm nha hoàn cho ta cũng không xứng, làm gì có tư cách làm thê tử của ta?”

Ta nhấp một ngụm trà, nhướn mày lên, lạnh nhạt hỏi: “Theo lời ngươi nói thì dạng nữ tử như nào mới xứng làm thê tử của ngươi?”

“Đương nhiên phải là mỹ nhân có chân nhỏ, gót sen ba tấc.”

Tống Thời Ngôn ngồi trước mặt ta, khẽ lườm ta một cái.

“Ngươi mở to mắt ra mà xem, có cô nương nhà lành nào không quấn chân không?”

“Chỉ cần có gót sen ba tấc, cho dù dung mạo bình thường, dáng người bình thường cũng sẽ có tiếng thơm lan xa.”

Hắn ta hơi dừng lại một chút, cố tình nhìn xuống chân của ta.

“Ngược lại, cho dù mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng, nhưng bàn chân lại thô to xấu xí thì có ích lợi gì?”

Ta nhếch môi cười nhạt, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Từ nhỏ ta đã sống ở phương bắc, mười bốn tuổi đã theo cha ra trận giết địch, chiến công vô số.”

“Lẽ nào làm một nữ tử khiến man di nghe tên đã sợ mất mật, vẫn không sánh bằng một đôi chân nhỏ sao?”

Lời còn chưa dứt, Tống Thời Ngôn đã nhảy dựng lên.

“Thẩm An Bắc, ngươi còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này sao?”

“Nữ tử khuê các vốn nên ở trong nhà, không nên lộ mặt ra ngoài, không quan tâm thế sự mới đúng. Nào giống như ngươi, suốt ngày xuất đầu lộ diện, điên điên khùng khùng chạy ra ngoài.”

“Ta nghe nói ngươi còn tự tay giúp những nam nhân kia sát trùng vết thương, đổi thuốc trị thương. Chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

“Không tuân thủ nữ tắc như thế, lại còn mơ tưởng được gả vào phủ quốc công, đúng là si tâm vọng tưởng.”

Ta: “?”

Thay thuốc chữa thương cho tướng sĩ lại thành không tuân thủ nữ tắc?

Logic vô liêm sỉ này ở đâu ra vậy?

Đầu tên này bị cửa kẹp sao?

Ta lười nói nhảm với hắn ta, đưa tay định đánh hắn.

Đúng lúc này, tộc muội Thẩm An Nhiên khẽ bước ra, nhẹ nhàng đi tới, tiếng lanh lảnh như chim hoàng oanh.

“Thời Ngôn ca ca, tỷ tỷ lại chọc giận ca sao?”

Nàng ấy nở nụ cười, vô tình vén váy lên, để lộ ra một đôi hài cong tinh xảo.

Trong đôi hài cong kia cất giấu đôi chân nhỏ mà Tống Thời Ngôn yêu thích nhất.

Tống Thời Ngôn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chân nàng ấy, sững sờ hồi lâu, cười đùa nói: “Có tức giận hơn nữa thì chỉ cần nhìn thấy An Nhiên muội muội cũng bay hết sạch…”

“Dáng đi của muội muội uyển chuyển nhẹ nhàng, thân thể mảnh mai, thật sự khiến cho người ta đau lòng.”

Nói xong, sắc mặt hắn ta thay đổi, cố tình liếc nhìn ta.

“Không giống một số người, đi đường hùng hùng hổ hổ, lưng hùm vai gấu, làm người ta chướng mắt.”

Ha ha!

Tống Thời Ngôn, ngươi có biết phép lịch sự không vậy?

Ta không gây sự với bất kỳ ai.

Nhưng nắm đấm của ta rất cứng đó…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp