Dừng lại một lát, Vưu Khả Ý lại hỏi tiếp: “Nếu đã cho rằng em và Chương Nhuận Chi đang quen nhau, vì sao còn quay về tìm em?”
“Anh nghĩ em đã tìm được người để nương tựa được rồi, thế nên quyết định rời khỏi nơi này – vốn dĩ vì em mà về, nay em đã không cần anh nữa, anh cũng chẳng thể tiếp tục ở lại thêm. Thế nhưng lúc sắp đi, lại nghe một chương trình phát thanh trên taxi…” Anh nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nhìn thấu linh hồn của Vưu Khả Ý.
Cô vẫn tiếp tục hỏi: “Nhỡ đâu không nghe thấy chương trình đó thì sao?”
Nếu không nghe thấy thì có phải anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này, vì một hiểu lầm đó bỏ qua cả đời ư?
Nghĩ như thế, trái tim của cô siết chặt, mọi hơi thở trong người như cạn kiệt, tay chân cũng lạnh run.
Nghiêm Khuynh lại lắc đầu, cười khổ nói: “Anh rất tự ti, tự ti đến mức không dám hỏi thẳng em một câu, chỉ nghĩ rằng vị trí của mình đã bị kẻ khác thay thế. Nhưng mà Vưu Khả Ý, anh có thể chắc chắn một sự thật rằng, cho dù có hiểu lầm ra sao đi chăng nữa, anh cũng không thể nào thực sự rời khỏi em.”
“…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT