Lúc ngồi trên taxi, cô cứ giục tài xế lái nhanh hơn, nhanh nữa đi. Tài xế bị giục mãi mới nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Tôi nói cô này, tuy bây giờ không có cảnh sát giao thông nhưng dù sao thành phố C cũng là thành phố cấp quốc gia, xung quanh toàn camera không đấy. Cô cứ liên tục giục tôi mà không nhìn thấy đèn đỏ sao? Bị chụp hình sẽ trừ điểm, cô bảo tôi sao mà làm ăn được nữa?”
Đe nạt một trận, Vưu Khả Ý vốn chẳng có tâm trạng đâu mà nghe, vào tai trái ra tai phải.
Cô ngồi ở sau nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này vừa sầm uất vừa bận rộn, đèn đóm rực rỡ cả đêm. Thế nhưng suy nghĩ đã nhanh chóng trôi dạt đến chỗ Nghiêm Khuynh, cô không kiềm được mà nghĩ, thành phố rực rỡ thì thế nào? Không phải cũng có một đống góc khuất u ám, một đống người không nhìn thấy tương lai đang giãy dụa trong những góc đó sao?
Cô không nhận ra, từ trong tiềm thức, cô hoàn toàn biến người đàn ông kia thành kẻ yếu, một người lưu lạc vô gia cư đáng được cảm thông, mãi đến khi cô xuống xe, chạy vào cục cảnh sát.
Vì đánh nhau mà cục cảnh sát tối nay cực kì náo nhiệt.
Một đám côn đồ ngồi xổm trên khu trống trong phòng, trời đông rét lạnh, đám ‘thanh niên nhiệt huyết’ kia làm hai phe, mở miệng ra là chửi những câu thô tục như ‘m* mày’, ‘ông mày’. Cứ như chỉ cần dựa vào mồm miệng thì có thể lôi mười tám đời tổ tiên của đối phương ra được vậy.
Không ít người bị thương trên mặt. Cảnh sát ít người, cầm côn đi trong đám đó, thi thoảng đánh vào những kẻ quá ngang ngược, hung dữ quát: “La hét cái gì đó? Biết điều một chút đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play