Anh cúi đầu thở dài, nhẹ giọng bảo: “Vưu Khả Ý, em mà cứ khóc như vậy, tôi sẽ cho rằng nếu không được chữa trị lập tức thì mình sẽ chết ngay. Xin em thương xót, đừng giày vò tôi vậy nữa, được không?”
Đó là một câu hỏi rất bất đắc dĩ, rất trầm.
Qua lớp nước mắt mờ mịt, Vưu Khả Ý nhìn anh, thế nhưng vì quá tối, chẳng thấy rõ thứ gì. Cô chỉ có thể nắm bắt độ ấm trong giọng của người đàn ông này, nhận ra anh không bài xích việc cô ở lại nữa.
Cứ như vậy mà lặng lẽ bôi thuốc cho anh, đó đó quấn băng như xác ướp, cô hơi lúng túng rút tay về, “Xin lỗi, tôi không, tôi không biết làm những cái này lắm…”
Nghiêm Khuynh “Ừ” một tiếng, lời ít ý nhiều, “Không sao.”
Anh lấy cái bật lửa trên bàn cạnh mép giường, lại đốt một điếu thuốc lên, ánh lửa bất ngờ lóe lên. Căn phòng được thắp sáng lên trong nháy mắt, và ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, rốt cuộc Vưu Khả Ý cũng nhìn thấy rõ tấm lưng của anh.
Ban nãy lúc băng bó cho anh có cảm nhận một chút lạ thường, hình như da anh không trơn nhẵn, có mấy chỗ gồ ghề nhô lên khiến cô cảm thấy là lạ. Mà nay nhờ có ánh lửa, giúp cô nhìn rõ những thứ kia, tất cả đều là những vết sẹo khác nhau, sau khi kết vảy mà thành. Những vết sẹo đó chằng chịt, tố cáo những đau khổ và phong ba mà chủ nhân cơ thể từng phải trải qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT