Xuyên Về Năm 1971 Để Gặp Anh

Chương 1: Khởi đầu


1 tháng

trướctiếp

Bên tai Uyển Ngọc truyền đến tiếng gà gáy. Nhìn đồng hồ đã 5 giờ sáng, cô thức dậy thay quần áo rồi vào bếp chuẩn bị buổi sáng cho gia đình.

Một người đàn ông có vẻ ngoài 50 ăn mặc giản dị bước vào: “Con lại thức dậy sớm rồi. Sao không ngủ thêm một lúc nữa?”.

“Dạ đây là thói quen của con rồi nên con không thể ngủ thêm được nữa”.

“Hôm nay con nấu món gì cho buổi sáng vậy?”.

“Con nấu phở gà ạ” - Ba cô nghe xong rồi ậm ừ rồi bước chân ra ngoài lấy chổi quét sân.

7 giờ sáng cả nhà đều thức đậy, cô em gái của Uyển Ngọc thức dậy muộn nhất.

“Chị hai ơi, hôm nay chúng ta được ăn phở đúng không ạ?”.

“Ừ, chị đã nấu xong rồi, em đi đánh răng rửa mặt rồi mời bà ngoại sang ăn sáng nhé”.

"Dạ vâng ạ" - Cô bé 15 tuổi đã bắt đầu nảy nở trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp nhưng tính cách vẫn còn rất trẻ con. Uyển Ngọc chỉ biết nhìn mà lắc đầu cười.

Ngoài sân dưới giàn mướp mát mẻ đã có vài người ngồi ở đấy.

“Chị hai hôm nay lại nấu món ngon rồi” - Thằng Hưng hí hửng kêu to lên.

Cô nhìn mà mĩm cười với thằng nhóc đang vào học lớp 5 kia. Vội nhìn vào nhà và nói: "Uyển Như em mang phụ đồ giúp hai ra bàn nhé”.

Từ trong nhà phát ra tiếng nói thanh thót của cô bé - “Dạ vâng”.

Một bà cụ lớn tuổi tóc đã hoa râm, mái tóc cắt ngắn gọn gàng bước ra từ phía góc trái nhà, đi từ từ sang góc sân nhỏ và cất giọng:

"Sao con không mua ở ngoài ăn cho nhanh, mà ngày nào cũng nấu đồ ăn sáng cho cả nhà thế này vất vả lắm".

Uyển Ngọc mĩm cười nhìn bà ngoại rồi trả lời:

“Dạ đồ ngoài ăn họ nấu ăn chưa chắc sặch sẽ bằng nhà làm. Với lại con cũng muốn nấu những món ngon cho cả nhà mà bà, cả nhà ăn sáng thôi ạ, nếu không phở sẽ không còn ngon nữa đâu”.

Cả nhà bắt đầu ăn trong sự vui vẻ cùng với những ánh nắng ban mai buổi sớm

Sau khi bữa ăn sáng kết thúc. Người đi học người đi làm, Cô phải đi chợ mua 1 chút thức ăn nấu bữa trưa cho cả nhà.

Ngoài chợ đông đúc người bán. Có rất nhiều loại rau và thịt cá tươi sống, Uyển Ngọc đang định mua một chút cá tươi thì gặp dì tư bà con xa bên ngoại.

“Ôi chao! Không phải Uyển Ngọc đây sao? Dạo này khoẻ không con?”

“Dạ con chào dì tư, con vẫn khoẻ . Dì tư và gia đình vẫn khoẻ chứ ạ?”

“Ôi, dì thì lúc nào không khoẻ. Nhưng sao dì nghe nói bây nghỉ việc ở bệnh viện rồi. Nghề bác sĩ kiếm khối tiền mà nghỉ tiếc vậy con!”

“Dạ do con thích cuộc sống ở quê hơn nên xin nghỉ việc về để lo cho gia đình thôi ạ”

“Tiếc quá! Mà mày là bác sĩ giỏi nghỉ vậy tiếc lắm."

“Dạ vâng” - Uyển ngọc có một chút mất tự nhiên khi đang ở khu chợ đông đúc thế này.

Vừa về đến cổng nhà, Uyển Ngọc phải vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Sau khi nấu bữa trưa xong, cô nhìn thời gian còn dư khá nhiều nên mang 1 chút vật dụng làm vườn ra để khai hoang trồng trọt mảnh đất ở khá xa nhà.

Cô đang phân vân không biết nên đào một hố sâu nào để trữ nước khi cho việc tưới cây. Nhìn qua nhìn lại. Lại chọn một mảnh đất nhỏ bên góc trái.

Trong quá trình đang đào gần xuống sâu một chút đột nhiên cô ngưng lại khi phát hiện một mảnh vải màu xanh lá đã rách. Trong lòng cô dâng lên một điều không tốt, cố đào thêm một chút thì cô phát hiện một mảnh xương người. Mảnh vải màu xanh đó lại xuất hiện nhiều hơn, cô hoảng hốt té bật ngửa về sau. 

Trong lòng cô tự hỏi - “Là một chiến sĩ đã hi sinh sao?" 

Cô được nghe bà ngoại ngoài 60 tuổi từng kể rằng. Mảnh đất nơi đây có khá nhiều chiến sĩ hi sinh cho cuộc giải phóng miền nam năm 1973-1975, miền đất của cô đang sinh sống phải chịu nhiều mất mát trong chiến tranh . Cô cố bình ổn tinh thần lại cố đào thêm một chút thì đào được một chiếc balo quân đội đã rách nát.

Sự lo sợ qua đi, tò mò thôi thúc cô phải mở chiếc balo ra xem. Bên trong không còn nhiều đồ vật còn nguyên. Nhưng trong chiếc bọc nilon đã phân huỷ khá nhiều có 1 chiếc ví vẫn còn khá nguyên vẹn.

Cô mở ra xem thì thấy một bức ảnh gia đình có 3 nam 1 nữ. Cô nghĩ chắc là gia đình của chiến sĩ này. Bên trong một tấm ảnh chụp riêng của chiến sĩ đó. Nhìn bức ảnh của người chiến sinh đã hi sinh thì đó là một thanh niên rất tuấn tú và khôi ngô. Mặc một bộ quân phục của người chiến sĩ trên quân hàm trung uý.

Uyển Ngọc có chút thất thần khi nhìn di ảnh đó. Một người thanh niên còn khá trẻ mũi cao dọc dừa. 1 đôi mắt phượng có hồn, môi mỏng, khuôn mặt nhìn vào sẽ mang lại cảm giác gây áp bức cho đối phương. Lật ra sau tấm hình một chút cô biết được người chiến sĩ này sinh năm 1946 quê quán tại Hà Nội. Ngày hi sinh 27/3/1974, là một Trung uý hi sinh còn khá trẻ. Không biết độ tuổi anh ấy như vậy đã có gia đình hay chưa.

Bên trong chiếc ví có một khối ngọc khá nhỏ rất xinh đẹp. Lần đầu tiên cô nhìn khối ngọc đó đã rất thích rồi, cô nhìn sang thi hài của người chiến sĩ đó và ngập ngừng nói rằng: 

"Người cho con xin khối ngọc bội này nhé. Con nhìn rất thích nó. Người không trả lời là đồng ý cho con rồi nhé." Cô tự biên tự diễn nhưng vậy rồi cắt kĩ khối ngọc vào trong người.

Nhìn sang thi hài của người chiến sĩ đó mà lòng cô chua sót, đôi mắt to tròn xinh đẹp của Uyển Ngọc ngấn lệ.

Hoà bình bây giờ được mang lại bằng máu bằng thịt của những người hi sinh sống còn trên chiến trường nhưng vậy. Đến lúc mất rồi cũng không được về nhà. Có rất nhiều chiến sĩ đã hi sinh nhưng chưa xác nhận được danh tính. Cô cố kiềm chế cảm xúc của mình rồi liên hệ với xã nói rằng mình đã đào được 1 thi hài của chiến sĩ hi sinh anh dũng trong chiến tranh chống giặc ngoại xâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp