36

Người Hứa Tranh Dương cứng đờ rồi lại thả lỏng.

“Lương Nhuỵ, tôi để cô sống đến cuối cùng mới xử lí bởi vì tôi đánh giá cao cô đấy.”

Tôi lau máu trên ngực, nhún vai:: "Thế à"

Anh ta nuốt nước bọt, không cam lòng nói: “Tôi gi.ết cô chín lần rồi, chỉ còn một lần nữa thôi thì tôi sẽ thắng.”

Tôi cong môi, cười nhạo.

“Anh biết cảm giác gì khiến con người vui vẻ nhất không?

“Là khi tôi cho anh hy vọng rằng cuối đường hầm sẽ có ánh sáng thì vào phút cuối cùng trước khi anh kịp nhìn thấy ánh sáng, tôi sẽ tự tay bóp nát hy vọng đó khiến anh trở thành thằng hề thất bại, thảm hại.”

“Ý của cô là gì?” Người Hứa Tranh Dương hơi lảo đảo

Tôi chớp mắt vô tội

“Trương Nhạc Dư cùng một phe với anh đúng không? Nhạc Dư n g u thật đấy, tin tưởng anh suốt mười lần, để rồi cả mười lần đều bị anh giết.”

Hứa Tranh Dương khép hờ mắt, giấu đi ánh mắt tối tăm của mình.

“Tôi không muốn giết anh ấy, nhưng ai bảo cuối cùng chỉ có một người được sống chứ?

“Lương Nhuỵ, cô cũng không phải người hiền lành gì cả, cô gi.ết bao nhiêu đồng đội rồi trong lòng cô tự biết rõ mà.”

Tôi lắc lắc ngón tay một cách khiêu khích, tự tin nói.

“Làm gì còn cách nào đâu, tôi chỉ chơi đùa một chút thôi, ai bảo tôi luôn giỏi hơn các anh chứ?

“Thế giới này đã tuần hoàn chín lần rồi, nhưng anh không biết trừ lần đầu tiên ra, mỗi lần tuần hoàn tiếp theo tôi đều cố gắng để các ngươi tra tấn đến ch.ết, chỉ để đợi giây phút tự tay bóp nát hy vọng của anh đấy"

“Tôi biết mỗi lần thế giới bắt đầu lại từ đầu, trí nhớ sẽ từ từ biến mất nên tôi sẽ để lại lời nhắc nhở cho chính mình.”

Sắc mặt cửu hoàng tử dần cứng đờ.

“Nhắc nhở gì cơ?”

Tôi lấy chiếc hộp gỗ ra, đặt nó lên bàn.

“Nói như thế nào nhỉ? Có các anh làm bạn nên thế giới này cũng không chán lắm.”

Ánh mắt anh rơi vào chiếc hộp gỗ.

“Cô đừng lừa tôi, chiếc hộp này trống rỗng mà”

Hứa Tranh Dương cầm hộp gỗ lên, run rẩy mở hộp nhưng không thấy gì trong đó nên lại ném nó lên bàn.

“Bởi vì lúc đó anh sợ quá, nói chính xác hơn là anh đắc ý sớm quá. Anh tận mắt nhìn thấy th.i th.ể của tôi, chắc chắn tôi ch.ết rồi, anh cho rằng chỉ cần gi.ết Trương Nhạc Dư nữa là anh sẽ thắng đúng không.

“Nhưng anh giết Trương Nhạc Dư rồi thế giới vẫn không dừng lại, anh cũng không nhìn thấy thông báo chiến thắng trò chơi. Điều này có nghĩa là còn có người chơi khác ngoài ngươi sống sót nên trò chơi vẫn tiếp tục.”

Tôi mở hộp gỗ lần nữa, rút chiếc gương đồng giấu dưới đáy hộp ra, giơ trước mắt Hứa Tranh Dương

“Sao anh không nghĩ những chuyện này do tôi sắp xếp trước cho mình nhỉ?”

37

“Thật ra từ khi bước vào trò chơi tôi đã biết đây là trò chơi sống còn rồi, trong ba người chúng ta chỉ có một người được sống đến cuối cùng. Nhưng trên thông báo ghi rõ chỉ mình tôi nhận được nhắc nhở này, không ngờ anh cũng biết, càng không ngờ ngay lần tuần hoàn đầu tiên anh đã ra tay với tôi.

“Nhân vật của tôi là Hoàng Hậu, nội quy viết Hoàng Hậu không được gặp riêng thái y, nhưng anh đã bảo thái y đến bắt mạch cho tôi, nhân lúc tôi làm trái nội quy, bị quái vật đuổi theo anh đánh lén tôi.

“Đáng tiếc là anh nóng lòng muốn gi.ết tôi quá, không bàn bạc với Trương Nhạc Dư. Trước khi chết tôi đã gặp Nhạc Dư, nhắc nhở cậu ấy cẩn thận với anh và cũng đánh dấu bằng máu chỉ tôi nhìn thấy lên quy tắc của cậu ta.

“Dù mỗi lần thế giới tuần hoàn trí nhớ sẽ dần biến mất, thậm chí đến những lần tuần hoàn cuối cùng ký ức sẽ tan biến hết nhưng nhắc nhở tôi để lại trên thế giới thì không.

“Mấy lần tuần hoàn sau, tôi dựa vào những mảnh ký ức rời rạc để lại rất nhiều nhắc nhở, ví dụ như mặt Mobius trên chiếc vòng, như chiếc gương đồng....”

Tôi lấy mảnh giấy từ trong ngực áo, mở ra trước mặt Hứa Tranh Dương.

Trên tờ giấy viết 【 Xin hãy tìm mọi cách để ch.ết 】.

“Anh có thấy nội dung dòng chữ này kỳ lạ, anh không hiểu được đúng không?

“Vì tôi đã xé bỏ quy nội quy thuộc về mình của thế giới này rồi thay thế chúng bằng quy tắc này.”

Sắc mặt Hứa Tranh Dương tối sầm như bầu trời trước cơn bão: “Cô nói gì cơ? Cô xé quy tắc của mình?”

Tôi mỉm cười, dùng tay ấn lên vết thương trên ngực.

“Mỗi lần thế giới tuần hoàn tôi sẽ thử một chút, về sau tôi phát hiện ra nội dung quy tắc không chỉ có thể tăng lên mà còn có thể thay đổi.

“Xin hãy tìm mọi cách để ch.ết", tuy câu này rất khó hiểu nhưng nó cũng vừa khéo là bug của thế giới này"

“Tôi làm theo quy tắc ch.ết đi nên được tính là làm theo nội quy, không vi phạm quy tắc, mà chỉ có người vi phạm quy tắc mới bị xóa bỏ"

“Vì thế dù cơ thể của tôi ch.ết nhưng linh hồn vẫn còn sống, không bị trò chơi xóa bỏ."

“Thật ra nước cờ này tôi đi vô cùng nguy hiểm, tất cả ký ức và ý thức của tôi bị xóa hết, trở thành một NPC trong trò chơi."

“Rất khó thức tỉnh ý thức và ký ức của NPC, cũng may những nhắc nhở tôi để lại đã có tác dụng. Những dòng chữ bằng m á u trên quy tắc của Trương Nhạc Dư khiến tôi bắt đầu có tiềm thức, mặt vòng tay hình dải Mobius nói cho tôi biết tôi đang ở trong vòng tuần hoàn, mặt gương đồng phản chiếu gương mặt của tôi, từng thứ một đều đang nhắc cho tôi nhớ rằng....

“Tôi là Lương Nhuỵ, là người mà cái loại sinh vật bậc thấp như anh không bao giờ gi.ết được"

Hứa Tranh Dương thất vọng ngã ngồi xuống đất

“Sao lại như vậy được.... cô....”

Chắc là đánh ch.ết Hứa Tranh Dương cũng không nghĩ được còn chơi game theo cách này được.

“Nhưng mà cũng có chuyện tôi không đoán được đấy, sao Trương Nhạc Dư tin anh thế chứ, dù nhiều lần tôi đã nói với cậu ta, bản thân cậu ta cũng có một số mảnh ký ức mà cậu ta vẫn tin tưởng anh vô điều kiện. Mười lần, cậu ta chết trong tay anh 10 lần nhưng lần sau vẫn giống lần trước chọn tin anh. Hứa Tranh Dương, anh cho cậu ta ăn bùa mê thuốc lú gì thế?”

Hứa Tranh Dương cười nham hiểm, anh ta lắc đầu không trả lời tôi, bắt đầu cười to rồi nhặt kiếm đ â m vào cổ mình

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta ngã xuống đất, cơ thể dần mất đi sự sống, trong đầu vẫn vang vọng câu anh ta nói trước khi t.ự s.át.

“Không bao giờ kết thúc đâu.”

38

Cái gì không bao giờ kết thúc?

Bảng thông báo xuất hiện trước mắt tôi:

【 Chúc mừng người chơi Lương Nhuỵ hoàn thành màn cuối cùng của trò chơi —— Oán hận nơi thâm cung, trở thành người chiến thắng duy nhất. 】

【 Nhận được phần thưởng: Tạm thời được độc quyền kiểm soát cơ thể. 】

Tôi cau mày nhìn dòng chữ trước mắt.

Tạm thời được độc quyền kiểm soát cơ thể?

Nghĩa là gì?

Vài giây cuối cùng trước khi thoát khỏi thế giới, tôi quay đầu nhìn Hứa Tranh Dương, không biết vì sao mặt anh ta bắt đầu mơ hồ, không nhìn rõ được, tôi ném viên thuốc giấu trong áo vào cạnh th.i th.ể của anh ta.

Đây là thứ Hứa Tranh Dương luôn nhắc đến, tôi và anh ta đã đi cùng nhau một chặng đường rất dài, làm đến mức này là tôi đã tận tình tận nghĩa với anh ta lắm rồi.

Còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Vì sao Hứa Tranh Dương biết để yêu cầu để thông qua màn cuối cùng là phải gi.ết ch.ết tất cả mọi người?

Đây là đặc quyền chỉ thông báo cho người chơi đứng đầu game là tôi mà.

Còn câu nói cuối cùng của anh ta nghĩa là gì nữa.

Thôi bỏ đi..

Tôi gạt suy nghĩ trong đầu đi.

Chắc do tôi nghĩ nhiều thôi.

( Hoàn chính văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play