1

“Thái Y Viện là chỗ an toàn duy nhất trong hoàng cung.”

Tôi không biết vì sao Thái Tử rất thích ở lại Thái Y Viện

Đây là lời giải thích anh ấy nói với tôi.

2

Tôi gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Nhưng trong lòng tôi vẫn nói thầm

Anh ta là Thái Tử cơ mà

Chỉ cần anh vẫn ở trong cung sao lại không an toàn được chứ?

3

Còn có một chuyện rất kỳ lạ.

Gần đây Thái Tử luôn cầm tờ giấy tuyên thành nhăn nhúm trong tay.

Anh rất trân trọng tờ giấy đó.

Đến một hôm tôi mới đọc được nội dung trên tờ giấy.

Những dòng chữ nắn nót được viết kín mặt giấy tuyên thành bằng lối chữ lệ.

*Lối chữ lệ: Xuất phát từ thời chiến quốc nhưng đến thời Hán mới thực sự được sử dụng nhiều. Đặc điểm của lệ thư là có hình chữ nhật, nét ngang hơi dài và nét thẳng hơi ngắn nên chữ có chiều ngang rộng hơn cao.

4

【 Một: Hoàng đế là người quyền lực nhất, thần tử không được làm trái ý ngài. 】

【 Hai: Thái Tử là hy vọng của đất nước, ngài là người đứng đầu của các hoàng tử, xin hãy cần cù khắc khổ, giờ tý (11 giờ - 1 giờ sáng) mới đi ngủ, giờ mão (5 giờ - 7 giờ sáng) phải thức dậy. 】

【 Ba: Nếu bị thương phải đến Thái Y Viện để chữa trị ngay. 】

【 Bốn: Hãy nhớ rằng Thái Y Viện là chỗ trốn an toàn duy nhất trong hoàng cung. 】

【 Năm: Trong hoàng cung không có một tấm gương nào cả, nếu nhìn thấy gương, xin hãy đập vỡ nó ngay hoặc chắc chắn rằng trong gương chỉ chiếu ra một mình bạn. 】

Tôi nhìn tiếp xuống dưới.

Cuối trang giấy viết mấy dòng chữ nhỏ xiêu vẹo bằng m á u:

【 Sáu: Không có hoàng đế nào cả 】

【 Bảy: Khi bạn trở thành chính mình, bạn là chân lý, đừng làm trái ý muốn của bản thân 】

【 Tám: Trong cung không có Thái Y Viện, thái y cũng không tồn tại 】

【 Chín: Phải tìm thấy chiếc gương đồng, chỉ có tìm thấy chiếc gương mới có đường sống 】

Mặt sau của tờ giấy còn viết chữ "Mười" nhưng dòng chữ đó đã bị xóa đi, tôi không nhìn rõ được.

5

Tôi nghĩ dòng chữ bằng máu trên giấy Tuyên Thành có vấn đề.

Nếu không có Thái Y Viện, thái y không tồn tại

Vậy tôi là ai?

Vì sao tôi lại ở đây?

6

Nếu Thái Tử nhìn thấy dòng chữ bằng m.áu thì chắc chắn suy nghĩ của tôi và Thái Tử giống nhau.

Dòng chữ xiêu vẹo viết bằng m.áu để đánh lừa

Dòng chữ ngay ngắn được viết theo lối chữ lệ mới là là thật.

Nên anh ấy luôn ở trong Thái Y Viện.

Bởi vì, Thái Y Viện là chỗ an toàn nhất trong hoàng cung.

7

Hôm nay trời mưa to.

Tôi đang vo thuốc đông y thành viên hoàn, vừa mới vo đến viên thứ tám tôi nhớ ra đã đến giờ đi bắt mạch hàng ngày cho hoàng hậu nương nương.

Tôi cầm theo hòm thuốc, nhanh chóng ra khỏi Thái Y Viện.

Trên đường đến cung của hoàng hậu tình cờ tôi gặp cửu hoàng tử.

Anh ta đứng trước Thấu Phương Trai gọi tôi lại

“Cửu hoàng tử an.”

“Trời mưa rồi, tôi đi chung ô với cô được không?”

8

Đây là mệnh lệnh của hoàng tử.

Làm nô tài, tôi không có quyền từ chối.

Cửu hoàng tử thấy tôi đi đến, anh ta cảnh giác nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi mới cởi giày ra.

“Đi thôi, che dù cho cẩn thận vào."

“Nhớ kỹ, không được để nước mưa rơi vào người tôi.”

Tôi cúi đầu xuống, liếc nhìn dưới đất: “Điện hạ, nếu người cởi giày ra thì sẽ bị ướt chân.”

Cửu hoàng tử sững sờ vài giây, bỗng nhiên hít sâu một hơi.

“Đúng, đúng rồi, chân cũng không dính mưa được, nhưng mà làm sao bây giờ, nếu đeo giày thì..."

Anh nghĩ ra ý gì đó rồi nhìn tôi.

“Vậy cô cõng tôi đi."

“Đúng, cô cõng tôi là được rồi.”

9

Nghe vậy, tôi ngồi xổm xuống, dựa lưng vào chân của cửu hoàng tử.

Anh ta vội vàng lùi lại mấy bước như con mèo xù lông.

“Cô làm gì vậy”

Tôi lặng lẽ rút tay về rồi đứng dậy.

“Xin điện hạ thứ tội, nô tài chỉ muốn nhìn chân ngài một chút xem vì sao nó không dùng để đi đường được.”

Cửu hoàng tử gãi ót, tránh né câu hỏi của tôi, sau đó chỉ vào sau lưng

“Cô không thấy cơn mưa này rất kì lạ à?”

10

Tôi quay người cẩn thận nhìn lên bầu trời.

Chất lỏng đỏ như máu chảy xuống từ những đám mây, mùi tanh tưởi ngập trong không khí.

Mặt trời màu đen treo trên trời

Cửu hoàng tử nói này cơn mưa này khác với bình thường.

Nhưng những cơn mưa đều như thế này mà.

Tôi không hiểu được.

11

“Hồi bẩm điện hạ, nô tài không biết cơn mưa này có gì kì lạ cả.”

“Cô.... trên đường đến đây tay cô bị mưa hắt vào đúng không?”

Cửu hoàng tử run rẩy chỉ vào cánh tay phải của tôi.

Tôi cúi đầu xuống nhìn mới thấy toàn bộ thịt trên cánh tay phải của tôi bị thối rữa hết, gần như nhìn thấy xương trắng bên trong, thịt thối khô vàng đang bong từng mảng xuống.

Cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng, tôi cũng không biết miêu tả cảm giác đó như thế nào.

“Cô.... cô không thấy đau à?”

Tôi trống rỗng nhìn cửu hoàng tử.

“Đau là gì?”

12

Cửu hoàng tử tức đến mức dậm chân, hét lên: “CMN chứ!”

Tôi không hiểu anh ta nói “đào mương*” nghĩa là gì.

Cửu hoàng tử muốn đào cái mương hoặc đào rãnh ở chỗ này hả?

Nhưng hoàng tử này khó hiểu thật đấy.

Muốn cái gì là phải có cái đó.

*挖槽 [wācáo]: Oạt tào, đọc lái của 卧槽 [wò·cáo]: Ngọa tào = ĐM, CMN

*挖槽 [wācáo]: Đào hào, mương, rãnh (Nữ chính nghe được ý này)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play