Chờ cô thay xong đồ tập thì hai người mới bên cạnh cũng đang kích động chụm đầu nói nhỏ với nhau, cô nghiêng người nghe lén chút.
“Chu tổng lại tới phòng tập, xem ra hôm nay chúng ta tới đây là đúng rồi!”
“Hôm nay vận khí của chúng ta không tồi, vậy mà có thể gặp được Chu tổng ở đây. Tôi nghe nhân viên công tác nói thời gian của Chu tổng tới không có cố định, vậy mà chúng ta lại gặp được.”
“Nếu mỗi ngày Chu tổng đều tới phòng tập, vì anh ấy tôi có thể gầy mười cân!”
“Tôi gầy mười lăm cân cũng được!”
“…”
Nam Chi nghe xong một hồi, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng hiểu được nhân khí của Chu Tự Bắc quả thực có thể sánh ngang với đẳng cấp của minh tinh lưu lượng.
Khi cô bước vào phòng tập mới phát hiện hôm nay có rất nhiều người tới, trước đây chỉ có âm thanh của dụng cụ tập, còn bây giờ thì khắp nơi đều là tiếng thì thầm to nhỏ.
Nam Chi tìm chỗ vắng người rồi bắt đầu khởi động, dần dần cô nhận ra rằng, xung quanh hình như yên tĩnh lại, đám người đang tụ lại một chỗ không biết đã tản ra từ lúc nào.
Phòng tập rất lớn, cô chỉ tưởng là họ tản ra ở chỗ khác nhưng nhìn một vòng mới thấy không còn một bóng người.
“Em đang tìm gì vậy?”
Âm thanh hơi quen thuộc vang ở bên tai, cô vừa xoay lại thì thấy Chu Tự Bắc mặc đồ tập đang đứng trước mặt cô khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Nam Chi vội vàng đứng dậy, nhìn ra phía sau anh: “Chỉ có mình Chu tổng ở đây thôi ạ?”
Chu Tự Bắc cũng nhìn theo, sau đó cười hỏi: “Không thì sao?”
“Vừa rồi không phải có rất nhiều người…” Nam Chi nói thầm trong lòng.
Chu Tự Bắc khẽ nhướng mày: “Bởi vì quá ồn, ảnh hướng đến tôi tập nên tôi cho người dọn hiện trường.”
Nam Chi há hốc miệng, không hổ là giám đốc, lúc nào cũng có thể thu dọn hiện trường. Nhưng ngay sau đó, cô nhớ đến việc còn có mình mình ở đây, lập tức thức thời mà nói: “Tôi đi liền bây giờ đây.”
“Không cần.” Chu Tự Bắc ngăn cản Nam Chi rời đi: “Em không giống bọn họ, ở lại đi.”
“Hả?” Trái tim Nam Chi nhảy dựng lên.
Đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc hơi loé lên, giải thích: “Em còn nhớ chiếc khăn lông đã cho tôi mượn không? Tôi đang tìm cơ hội để trả lại cho em.”
Trái tim đang nhảy nhót của Nam Chi lại trở về lúc ban đầu: “Khăn lông không cần trả lại đâu. Chu tổng không cần khách khí.”
“Tôi đã giặt sạch nó rồi.” Chu Dịch Bắc thương tâm nói: “Tự giặt bằng tay.”
Nam Chi đột nhiên ngẩn người, cô không biết nên nói gì lúc này, chả nhẽ khen Chu Tự Bắc làm tốt lắm?
“Cảm, cảm ơn Chu tổng.”
Đột nhiên, Chu Tự Bắc cười nói: “Nhưng mà tôi quên mang nó theo rồi, lần sau tôi sẽ hẹn trước mang trả em.”
“…” Ngay cả duỗi tay cô cũng chuẩn bị luôn rồi, kết quả lại nói là quên mang theo?
Chu Tự Bắc lấy điện thoại ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nam Chi nói: “Tôi không phải là người không có uy tín, chúng ta add wechat đi, tới lúc đó tôi báo cho em trước.”
Cái này còn khiến Nam Chi kinh ngạc hơn.
Mặc dù cùng công ty nhưng ai cũng biết chuyện Chu Tự Bắc hầu như không add wechat, thậm chí ngay cả số điện thoại của anh cũng được giữ bí mật. Nếu như mà để người khác biết chuyện này chắc sẽ hét toáng lên mất.
“Thật sự… không cần phiền như vậy đâu.” Tuy nói như vậy nhưng Nam Chi vẫn lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Thấy Chu Tự Bắc tự click mở QR cho mình quét, Nam Chi khẽ run lên nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.
North, tên wechat của Chu Tự Bắc.
Mà tên wechat của Nam Chi là Gardenia*.
*Gardenia: hay còn gọi là hoa nhài (chi dành dành) (Nguồn: Google)
Tên wechat cả hai đều được đặt bằng tiếng Anh, sự trùng hợp này khiến trong lòng Nam Chi cảm thấy hơi phấn khích.
Sau khi add Wechat xong, dấu tick add thành công cũng hiển thị từ lúc nào rồi: “Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với em.”
Nam Chi nhìn ảnh đại diện trong lịch sử trò chuyện và thầm thở dài: “Được.”
“Đúng rồi.” Chu Tự Bắc cất xong điện thoại, nói “Nghe nói em từ chối một bộ phim. Bộ phim về…”
“Tôi đã nhận phim mới rồi!” Nam Chi đột nhiên ngước mắt, giọng nói lộ rõ vui vẻ: “Đạo diễn tự liên lạc với tôi.”
Chu Tự Bắc giật mình: “Vậy là tốt rồi.”
Trùng hợp lúc này điện thoại Nam Chi vang lên, là tin nhắn của Trang Khả Khả bảo cô qua văn phòng của Diêu San một chuyến.
Nam Chi suy đoán là về bộ phim mới nên quay sang chào Chu Tự Bắc: “Chu tổng, tôi đi trước, chị Diêu có việc tìm tôi.”
Chu Tự Bắc khẽ ừ một tiếng.
Nam Chi vừa đi không lâu, điện thoại của anh ấy cũng vang lên.
“Bộ phim đặt trước kia, tạm thời không cần.”
…
Sau khi chào Chu Tự Bắc xong, Nam Chi chạy vội tới văn phòng của Diêu San. Trước đó Diêu San đã đưa toàn bộ hợp đồng phim mới cho cô xem qua một lần rồi, cô ấy làm việc cũng khiến Nam Chi yên tâm hơn.
Cô lật sơ vài trang, điều kiện và thù lao đều không tồi, cũng có thể thấy đoàn phim rất có thành ý.
Sau khi ký xong hợp đồng xong, Diêu San để Trang Khả Khả tiễn người đi rồi quay sang nói với Nam Chi: “Đến lúc đó em với Trang Khả Khả sẽ cùng nhau gia nhập đoàn phim, nếu như có chuyện gì phải liên lạc với chị.”
Nghệ sĩ dưới trướng Diêu San quá nhiều, cô ấy không thể nào chú ý đến tất cả mọi người được, Nam Chi cũng hiểu rõ điều này cho nên cũng không có ý kiến gì.
“Khả Khả rèn luyện thêm hai năm nữa cũng có thể trở thành người đại diện rồi, năng lực của cô bé khá tốt.” Nam Chi cười nói.
Diêu San bất đắc dĩ cười nói: “Lẫm Thanh gần đây hơi bận, chị cũng không thoát nổi.”
Diệp Lẫm Thanh, ảnh đế phái thực lực có trong tay vô số giải thưởng. Gần đây bị phanh phui chuyện yêu đương với bạn gái ngoài giới nên thường xuyên lên hot search. Đồng thời, anh ấy cũng là nhất ca* trong nhóm diễn viên của Húc Tinh, cho nên bị phanh phui chuyện tình cảm tạo ra tổn thất không hề nhỏ cho công ty. Bây giờ, người muốn kéo anh ấy xuống cũng không ít, Diêu San đau đầu cũng dễ hiểu.
*Nhất ca: nam diễn viên trực thuộc nhà đài, được nhiều phim, nhiều vai quan trọng, được nhiều khán giả yêu thích, nhiều giải thưởng… (Nguồn: Page Nói chuyện phim TVB)
Nam Chi hiểu rất rõ chuyện đó nên cũng không phàn nàn gì: “Chị Diêu cứ chuyên tâm lo chuyện phía bên anh Diệp đi, chỗ em có Khả Khả là được rồi.”
“Được, gặp chuyện gì thì nhớ phải gọi nói cho chị biết.”
Nam Chi gật đầu, cô cũng chào tạm biệt Diêu San.
Ra tới cửa, Nam Chi nhắn cho Trang Khả Khả nói cô ấy chờ ở dưới là được, khỏi mắc công phải chạy lên đây thêm một chuyến nữa.
Cô cất điện thoại, đúng lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Chu Tự Bắc và trợ lý Tề Tín đang đứng bên trong, xung quanh còn có rất nhiều người nhưng đa số đều là phụ nữ…
Nam Chi ngẩn người không bước vào. Bởi vì trong nháy mắt cô đã quyết định, dưới tình huống này thì đợi thang máy bên cạnh tới có vẻ tốt hơn.
Đám người trong thang máy thấy Nam Chi không bước vào, cũng lộ vẻ mặt sung sướng, thậm chí có người đã vươn tay ra chuẩn bị ấn thang máy luôn rồi.
Ai mà có dè lúc này Chu Tự Bắc trực tiếp bước ra khỏi thang máy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh nhanh chóng ấn mở thang máy, ngay cả trợ lý Tề Tín đứng bên cạnh cũng ngẩn người.
Nam Chi thấy thang máy đi xuống, cũng có chút khó hiểu với cách làm của Chu Tự Bắc: “Chu tổng không đi xuống ạ?”
“Thang máy có nhiều người quá, tôi không thích.” Chu Tự Bắc cười nhạt, trả lời.
Nam Chi lập tức hiểu ngay, thang máy nhiều phụ nữ như vậy, ánh mắt của đám người đó đều nhìn chằm chằm vào Chu Tự Bắc. Nếu đổi lại là người bình thường cũng sẽ khó chịu, cô cũng sẽ như thế thôi.
“Ký hợp đồng xong rồi?” Chu Tự Bắc nhìn thoáng qua văn phòng cách đó không xa của Diêu San rồi nhìn bản hợp đồng trên tay của Nam Chi.
Thang máy bên cạnh cũng vừa tới, Nam Chi vừa vào thang máy vừa vui vẻ gật đầu: “Vâng, có lẽ lần này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa đâu.”
Chu Tự Bắc đi vào theo, đôi mắt màu hổ phách hơi sững sờ: “Bọn họ không tuân thủ ước hẹn thì về sau nghệ sĩ của Húc Tinh sẽ không hợp tác với họ nữa.”
Nam Chi kinh ngạc nhìn anh, mất một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Công ty không có tổn thất gì sao? Thật sự đối với tôi không thành vấn đề.”
Chu Tự Bắc khẽ thở dài: “Sẽ không có tổn thất gì, Húc Tinh không yếu đến nỗi đó, phía sau em còn có Húc Tinh chống lưng, sợ cái gì.”
Đột nhiên bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng Nam Chi nhảy dựng lên nhưng sau đó nghĩ tới chuyện của Diệp Lẫm Thanh: “Gần đây công ty có vẻ nhiều việc, chắc Chu tổng phải hao tâm tổn trí nhiều.”
“Em nói chuyện yêu đương của Lẫm Thanh?” Chu Tự Bắc chế nhạo: “Lúc trước khi Trì Uyển với Lâm Dữu công khai yêu nhau còn không có chút ảnh hưởng nào, sợ là có người vui mừng hơi sớm rồi.”
Nghe xong lời này, Nam Chi nghĩ ngợi thấy Chu Tự Bắc nói cũng có lý. Tổ hợp hai vị vương giả Trì Uyên và Lâm Dữu cùng xuất hiện thì lo lắng gì chuyện yêu đương của Diệp Lẫm Thanh nữa.
Sau khi thang máy đến tầng một, Chu Tự Bắc dùng giọng rất dịu dàng nói: “Em quay về nghỉ ngơi cho tốt, trước khi gia nhập đoàn phim phải duy trì trạng thái tốt nhất mới được.”
Nam Chi hơi giật mình, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Chu Tự Bắc dần dần biến khỏi tầm mắt.
Một lúc sau, tiếng kêu ầm ĩ của Trang Khả Khả mới đánh thức được cô: “Chị Nam Chi đang nhìn gì vậy, nhìn gì mà chăm chú thế ?”
“Có nhìn gì đâu.” Nam Chi ra vẻ bình tĩnh mà đi ra ngoài.
Trang Khả Khả nghiêng đầu: “Do em hoa mắt hay sao nhỉ, hình như là em thấy Chu tổng…”