Vợ chồng trẻ tuổi vui vẻ đùa giỡn, đều bị các trưởng bối nhìn thấy.

Cách đó không xa, Sở Tình và Hà Đống Trác đứng trên bậc thang, thu hết sự tương tác giữa con gái và con rể vào đáy mắt. Bên cạnh bọn họ là một ông lão cực kỳ có tinh thần, khóe mắt đối phương lưu lại dấu vết năm tháng, tóc chỉnh tề đen nhánh, lông mày lại hoa râm, giống như bị sương tuyết rơi đầy.

Sở Tình mỉm cười: "Tình cảm của Duy Duy và Trí Viễn thật tốt."

"Ta vẫn cảm thấy hai đứa rất xứng đôi." Ông cụ Hàn thở dài, "Cha mẹ Trí Viễn đi sớm, từ nhỏ nó đã theo ta, tính cách ít nói không thú vị, chỉ có ở chung với Duy Duy mới miễn cưỡng có chút sức sống.”

Hà Đống Trác khách khí nói: "Đâu có, Trí Viễn có thể trầm ổn như vậy, đều là ngài bồi dưỡng tốt."

"Ta biết làm cha mẹ khó tránh khỏi việc quan tâm con cái." Ông cụ Hàn khoát tay nói, "Nhưng mà hai người yên tâm, ta không phải người cổ hủ, hai đứa muốn sống thế nào, ta tuyệt đối không nhúng tay, không có nhiều quy củ như vậy!"

Cha mẹ Hàn Trí Viễn qua đời sớm, trước khi trưởng thành anh sống cùng ông nội, có thể nói là điển hình của tuổi trẻ lão thành. Sau khi kết hôn, hai người sẽ dọn ra ngoài ở, thành lập gia đình riêng của mình, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Ông cụ Hàn.

Nếu như không phải là lo lắng tình huống của tập đoàn Hằng Viễn, không thể nghi ngờ Hà Đống Trác vô cùng hài lòng với người con rể này. Người thân của Hàn Trí Viễn rất ít, Ông cụ Hàn lại thích Sở Phất Duy, hơn nữa tướng mạo và năng lực xuất chúng, quả thật không tìm ra khuyết điểm gì.

Nhưng cố tình Hàn gia còn có những người khác, hơn nữa lại không phải đèn cạn dầu.

Ở góc tiệc cưới, người một nhà khác ngồi ở trước bàn dài, mặt mày thần thái đều không thấy vẻ vui mừng.

Hàn Kỳ đi theo cha mẹ tham gia hôn lễ của anh họ, đã sớm không kiềm chế được nôn nóng, chán đến chết chuyển dao ăn: "Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, phô trương như vậy!"

Hàn Kỳ là em họ của Hàn Trí Viễn, tuổi tác của hai người tương đương, tính cách lại khác nhau một trời một vực. Từ trước đến nay anh ta không thích người anh họ ra vẻ lão luyện, từ nhỏ lại bị cha mẹ so sánh, đương nhiên lộ ra sắc mặt không tốt.

Giả Kha Nghiên vừa quan sát khách khứa qua lại, vừa nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi chồng: "Đợi sau này khi Hàn Kỳ kết hôn, ông cụ cũng làm như vậy sao?"

Tràng diện xa hoa như thế, khó tránh khỏi khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

"Hừ, vậy phải xem bản lĩnh của con trai cô." Sắc mặt Hàn Mân Hùng bình tĩnh, giọng điệu lại có chút khinh thường, "Có thể bám vào đại tiểu thư Vạn Tinh hay không."

Không ai đoán trước được, Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn sẽ kết hôn, trưởng bối hai bên còn chuẩn bị tài sản phong phú. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nếu Hàn Trí Viễn cưới người khác, Ông cụ Hàn cũng sẽ coi trọng, nhưng tuyệt đối sẽ không chuyển nhượng cổ phần. Đây là thái độ đối với Hà Đống Trác, nói cho đối phương biết trưởng tôn nhà mình có phân lượng ở trong tập đoàn, xứng với Sở Phất Duy từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng.

Không thể nghi ngờ, đám hỏi hào môn đều tốt đối với hai nhà, duy chỉ có Hàn Mân Hùng chịu thiệt thòi. Ông ta ỷ vào tuổi tác và tư lịch, bồi dưỡng thế lực thâm hậu ở trong tập đoàn, hiện tại Hàn Trí Viễn dựa vào một hôn lễ mà đạt được cổ phần không kém mình, tương đương ngày sau có thể ngang hàng với nhau.

Ánh mắt Hàn Mân Hùng phóng xa, nắm tay lại siết chặt. Ông ta nhìn chằm chằm hai người xa xa, thầm than vận may của Hàn Trí Viễn.

*

Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn đứng bên cạnh nhau chờ lên sân khấu, sau đó bọn họ tạm thời tách ra, chờ MC thông báo đi lên sân khấu.

Trước khi chia tay, Hàn Trí Viễn nhìn Sở Phất Duy xoay người rời đi, bất thình lình nói: "Đúng rồi, tôi muốn nhắc nhở cô."

Sở Phất Duy quay đầu lại: "Cái gì?

"Nếu bản thảo của cô viết quá kém, bại lộ chúng ta là hợp đồng hôn nhân, dẫn đến kế hoạch lúc trước thất bại." Anh chậm rãi nhướng mày, "Tôi sẽ đòi tiền vi phạm hợp đồng."

Sở Phất Duy giật mình: "Tiền vi phạm hợp đồng?"

"Đúng vậy, tiền hôn lễ cô trả, dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm."

"?"

Đây là nhà tư bản tuyệt thế gì? Một chút mạo hiểm cũng không muốn gánh chịu?

"Cả đời này nếu anh không dựa vào tiền, thật sự là không kết hôn được." Cô liên tục lắc đầu, tức giận nói, "Quá keo kiệt!"

"Cảm ơn đã khích lệ, vị hôn thê."

Rất nhanh, rốt cục quá trình hôn lễ cũng chính thức bắt đầu, ánh mặt trời thấp thoáng trong cành xanh cùng ren trắng, mộng ảo, ánh sáng lốm đốm chiếu trên trên sân khấu, càng tôn lên vẻ mỹ lệ, rực rỡ như Thủy Tinh Cung.

Dưới sân khấu đã sớm không còn chỗ ngồi, tân khách mặc quần áo hoa mỹ cười vui nói chuyện, đều đang chờ hôn lễ chính thức bắt đầu.

MC nói xong lời mở đầu, liền dẫn Hàn Trí Viễn đi tới trước cửa hoa, nghênh đón Sở Phất Duy lộ diện. Vẻ mặt của anh trịnh trọng, không nhúc nhích nhìn chăm chú cửa vào, ngay cả người bên ngoài cũng nhịn không được ngừng thở.

Cho đến khi một bóng người trắng như tuyết đập vào mắt.

Âm nhạc uyển chuyển chậm rãi chảy xuôi, nhưng không áp chế được tiếng hoan hô bốn phía. Sở Phất Duy đội vương miện, tay túm váy dài, đối mặt với nụ cười cùng ánh đèn flash hai bên, chậm rãi tiến lên, rất có cảm giác như cách một thế hệ.

Thì ra kết hôn chính là như vậy sao?

Một đoạn tình yêu trước, trong thời khắc ngọt ngào nhất, cũng chưa từng nghĩ tới mặc áo cưới, chưa từng nghĩ hôm nay lại làm được.

Bước chân của cô dần chậm lại.

Hàn Trí Viễn phát hiện cô do dự, dứt khoát đi lên nghênh đón, vươn một tay ra. Trên mặt anh không có biểu tình gì, ánh mắt vẫn bình thản như cũ, trong phút chốc khuấy động hồi ức sân trường của cô.

Năm tháng thanh xuân, hai người bị ép giúp đỡ giáo viên, thường xuyên cùng nhau đến văn phòng, vận chuyển sách vở hoặc sách luyện tập.

Trong hành lang có một cánh cửa sổ, ngày thu có thể thấy được lá vàng rơi rụng, Sở Phất Duy sẽ dừng chân ở đây, trộm thưởng thức cảnh đẹp trong việc học bận rộn.

Mỗi lần đến lúc này, Hàn Trí Viễn đều hiểu lầm cô mệt mỏi, lặng lẽ vươn tay ra, ý bảo cầm giúp cô một nửa đồ. Từ trước đến nay anh đều làm như không thấy cảnh thu, chỉ biết dừng bước quay đầu lại nhìn cô, giống như bây giờ.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Sở Phất Duy thả lỏng, giơ tay nắm tay anh, chân thành đi về phía sân khấu, tựa như trở về quá khứ.

Mười năm trước, bọn họ sóng vai phát biểu trên bục nhận giải của trường; Mười năm sau, bọn họ kết bạn biểu diễn tại hội trường danh lợi phồn hoa.

Hàn Kỳ nhìn chằm chằm Kim Đồng Ngọc Nữ trên sân khấu, tấm tắc nói: "Thật giả."

Hai người không giống vợ chồng tràn đầy tình yêu, càng giống như đồng minh thể hiện quyền thế, đeo mặt nạ ưu nhã của xã hội thượng lưu, ít nhiều làm cho người ta cảm thấy rụt rè quá mức.

Giả Kha Nghiên nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hạ thấp giọng nói: "Phải đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt giống như con mới gọi là chân tình?"

"Tiếp theo xin mời cô dâu chú rể đọc diễn văn."

Trên sân khấu, Hàn Trí Viễn ung dung nghiêng đầu, bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe, ám chỉ Sở Phất Duy tới phát biểu trước.

Trước mắt bao người, Sở Phất Duy đụng phải ánh mắt chế nhạo của anh, sao có thể không hiểu đối phương muốn nhìn mình bị chê cười.

Đã như vậy, đừng trách cô vô tình!

"Trước hết, cảm ơn mọi người đã từ xa đến dự đám cưới của chúng tôi."

Giọng nữ thanh thúy như ngọc, bình tĩnh nhấn từng chữ rõ ràng, từ từ truyền khắp hội trường, tân khách đều ngẩng đầu lắng nghe.

Sở Phất Duy cầm điện thoại di động, gằn từng chữ đọc: "Sáng sớm hôm nay, tôi tự hỏi chính mình, thật sự nguyện ý kết hôn với một người cay nghiệt, lạnh nhạt, tự phụ, âm trầm như vậy sao?"

Hàn Trí Viễn: "...?"

"Từ nhỏ tôi đã là người hiếu thắng, đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, có thể kết hôn với người tôi ghét nhất thời thơ ấu, chưa chắc đã không phải là một loại đồng quy vu tận, đại khoái nhân tâm."

*Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết chung

  Đại khoái nhân tâm:  Làm cho người sướng. Chỉ hành động làm mọi người vui.

Cô nghiêm túc nói: "Bởi vậy, tôi nguyện ý."

"……"

Dưới sân khấu truyền đến tiếng cười đầy thiện ý, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc trang trọng, trong nháy mắt nổi lên sóng vui vẻ.

"Duy Duy thật là...... " Sở Tình dở khóc dở cười, "Cái này gọi là gì?"

Hà Đống Trác lắc đầu: "Giống như một đứa trẻ."

Ông cụ Hàn vui vẻ nói: "Người trẻ tuổi mà."

Nếu như vừa rồi hai người hành xử có nề nếp, hiện tại liền hiện ra phản ứng hóa học kỳ diệu, để cho người bên ngoài hứng thú xem náo nhiệt.

Không khí trong sân thả lỏng, ngoại trừ một người.

Sở Phất Duy liếc trộm Hàn Trí Viễn, chỉ thấy vẻ mặt anh vi diệu, im lặng nhìn chằm chằm mình. Cô ho nhẹ hai tiếng, không để ý sắc mặt nặng nề của anh, tiếp tục lớn mật nói tiếp.

"Ghét anh từ nhỏ đã so thành tích với em."

"Ghét anh lúc học tán đả không chút lưu tình, lúc luận bàn đều phải ganh đua khí lực."

"Ghét anh mỗi ngày đều nghiêm mặt, miệng chó không mọc ngà voi."

"Ghét anh ra ngoài thực tập còn khoe khoang với em, sợ em không biết lý lịch của anh, không có việc gì liền thích truyền bá lo âu của đồng lứa."

"Hàn Trí Viễn, chán ghét anh."

"Chúng ta chán ghét nhau lâu như vậy, nhưng vẫn có thể làm bạn với nhau, quả thực là xứng đôi vừa lứa."

Sở Phất Duy nhún vai, thản nhiên ngẩng đầu: "Cho nên kết hôn đi, tiếp tục tra tấn lẫn nhau, không nên gây tai họa cho những người khác."

Tiếng hoan hô trong hội trường vang lên, một mảnh ồn ào.

Vốn dĩ cô tưởng rằng Hàn Trí Viễn nghe xong, sắc mặt anh sẽ xanh mét, thân hình cứng ngắc, ngại thể diện nên giận mà không dám nói gì.

Không ngờ anh lấy tay che mặt, bị cô chọc cười.

"Cảm ơn ba mẹ đã cho con nhìn thấy một thế giới khác, khiến con trở thành chính mình."

"Làm con cái, làm bạn đời, làm cha mẹ, dựa vào sự giáo dục hết lòng của hai người, cho dù tương lai có thêm bao nhiêu thân phận mới, con vẫn là con người cũ của mình, qua một trăm năm nữa cũng sẽ không thay đổi."

Sở Tình và Hà Đống Trác lộ vẻ vui mừng.

"Cảm ơn ông Hàn đã nuôi dưỡng Hàn Trí Viễn, ông phải chú ý thân thể, để phòng ngừa anh ấy chọc giận ông, cháu sẽ mang anh ấy đi." Cô trêu ghẹo, "Không cần cảm ơn, ông đối xử với cháu rất tốt, đã tặng cháu rất nhiều thứ, hai chúng ta không cần khách khí."

Ông cụ Hàn vỗ tay cười to: "Được được được!"

"Cảm ơn mọi người đã vượt ngàn dặm xa xôi tới chúc phúc, hôn lễ chỉ là hình thức, căn bản không có ý nghĩa, thế nhưng tình nghĩa chân thành tha thiết của mọi người đã khiến cho chúng tôi vô cùng cảm động, làm cho vô nghĩa trở nên có ý nghĩa."

"Cuối cùng, chúc mọi người luôn hài lòng với tất cả, cả nhà hạnh phúc, vạn sự như ý."

Hội trường đọc diễn văn sinh động sôi động, đổi lại tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều.

MC ấm áp nói: "Thật là một phát biểu hài hước, chú rể có phản ứng gì với chuyện này không?"

"Không có." Hàn Trí Viễn bình tĩnh nói, "Dù sao miệng chó cũng không phun ra ngà voi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"?"

Sở Phất Duy liếc anh một cái, hoài nghi anh bị tức điên rồi, ngay cả âm dương quái khí mà cũng diễn ra vài phần bất đắc dĩ và dung túng.

Cô dâu nói xong, tự nhiên đến phiên chú rể.

Hàn Trí Viễn đã sớm sửa sang lại thần thái, thu lại từng chút ý cười, bình tĩnh đối mặt với mọi người.

Anh mặc âu phục đơn giản, lưng và eo được bọc bằng vải vóc có chất liệu rất tốt, hình thành đường cong hoàn mỹ lại lưu loát, như gỗ bách ẩn giấu trong núi sâu, lù lù bất động.

"Rất vinh hạnh khi các vị có thể dành thời gian chứng kiến hôn lễ của tôi và Duy Duy."

"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn vợ của mình, bây giờ anh vẫn còn không thể tưởng tượng nổi chuyện mình có thể cầu hôn được em, đây là kỳ tích lớn nhất đời này của anh."

Giọng nói trầm thấp nhưng không khàn khàn, như là băng tan chảy, vẫn xen lẫn sự lạnh lẽo của băng vỡ.

Sở Phất Duy nghe thấy một tiếng "Duy Duy", lại theo bản năng rùng mình một cái.

Chiến thuật thật độc ác, đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, đây là muốn làm cho người ta ghê tởm chết sao?

"Khó có thể quên lần đầu gặp gỡ với em, chúng ta đều là những đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ vì anh đánh giá một câu 'Cái này cũng không khó' đối với tác phẩm đoạt giải của em, đã bị em ghi hận thật lâu, từ nay về sau kết duyên không thể tách rời."

"Học tập ở trường, hoạt động ngoại khóa, thực tập công sở, thời niên thiếu hiếu thắng em đuổi anh đuổi, không phải là một loại nhớ nhung khác sao."

"Em luôn nói anh cay nghiệt không lễ phép, không có việc gì liền thích đối nghịch với em, kỳ thật có một bí mật, anh đã chôn giấu rất nhiều năm."

Sắc mặt Hàn Trí Viễn hơi chậm lại, hoài niệm nói: "Đã từng, có một cậu bé bị cô bé kiêu ngạo làm cho kinh ngạc, nhưng chỉ có dựa vào hành động ngây thơ mà tự ti, mới có thể thu hút sự chú ý và thương xót của cô bé."

"Giống như kem matcha sặc vị đắng và ngọt ngào, giống như cây đèn Giáng sinh không tắt ở Manhattan."

"Oa oa......"

Biểu lộ chân tình bất ngờ không kịp đề phòng, làm cho người quen thuộc với Hàn Trí Viễn đều cảm thấy chấn động, bọn họ nhao nhao xôn xao.

Toàn trường hưng phấn thổn thức, Sở Phất Duy cũng sửng sốt.

Trong nháy mắt, trong đầu cô trôi nổi những mảnh vỡ quá khứ, ánh sáng lung lay như đèn kéo quân, đang muốn cẩn thận nghe anh miêu tả, ghép lại những hồi ức qua loa một lần nữa, nhưng không ngờ anh lại chuyển đề tài.

"Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn ông nội của mình, sau khi cha mẹ qua đời, là ông ân cần dạy dỗ, tận tâm chăm sóc, mới có thể khiến cho cháu có được ngày hôm nay."

"Sau khi tốt nghiệp, cháu vào tập đoàn làm việc, càng không thể thiếu sự truyền thụ kinh nghiệm của ông."

"Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng mới có thể truyền thừa, chỉ có hiền đức và kiên nhẫn mới có thể làm cho Hằng Viễn mãi mãi tồn tại."

Bên cạnh sân khấu, khuôn mặt ông cụ Hàn hiền lành, nhìn chăm chú vào trưởng tôn cao ngất.

Dưới sân khấu, Hàn Mân Hùng không nói một lời, quan sát sắc mặt ba mình.

"Cuối cùng, con còn muốn cảm ơn ba mẹ vợ đã nuôi lớn Duy Duy ưu tú."

"Cô ấy dám yêu dám hận, việc nhân đức không nhường ai, mặc kệ ở đâu cũng có thể tỏa sáng."

Hàn Trí Viễn nghiêng người, nhìn Sở Tình và Hà Đống Trác không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

Anh dùng khóe mắt liếc Sở Phất Duy một cái, lại lần nữa nhìn về phía hai người, đem tay phải đặt ở ngực, làm ra hứa hẹn trang trọng.

"Con thề, từ nay về sau, sẽ giống như hai người."

"Vì cô ấy kiêu ngạo mà kiêu ngạo, vì cô ấy vinh quang mà vinh quang."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play