Hàn Trí Viễn im lặng thật lâu, anh cố gắng giữ bình tĩnh, lông mày lại không nhịn được nhảy lên: "Đây là uy hiếp, hay là đe dọa?"
Anh cũng không biết cô lấy đâu ra ý niệm hoang đường, ly kỳ cổ quái như vậy!
"Nào có khoa trương như vậy, là trí tưởng tượng của anh phong phú, điền loạn vào chỗ trống." Sở Phất Duy vô liêm sỉ nói, "Cái gì tôi cũng chưa nói, anh có thể ghi âm lại lời của tôi rồi tung ra bên ngoài, chắc chắn không tìm chỗ sai."
"Đừng tưởng rằng Vương Lộ làm luật sư của cô là có thể vô pháp vô thiên."
"Anh còn biết Vương Lộ, lén điều tra tôi?"
"Chuyện của cô còn cần điều tra?" Hàn Trí Viễn liếc cô, "Đúng là chỗ nào cũng có mặt, muốn không biết cũng khó."
Sở Phất Duy đói bụng, lười cãi nhau với anh, hỏi: "Cơm tối ăn cái gì? Tôi đói bụng."
"Cứ đói đi." Anh vô tình trả lời, vào nhà lấy di động, lại nhìn đồng hồ, "Mười hai phút nữa đồ ăn mới được đưa đến."
Một lát sau, đồ ăn nóng hôi hổi được đưa đến, được giấy bạc bọc kín mít.
Đây là một nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng, ngoại trừ giá cả có chút đắt, hương vị và nguyên liệu nấu ăn đều nổi tiếng, tay nghề đầu bếp rất tốt, mấy ngày trước Sở Phất Duy còn gọi qua.
Hàn Trí Viễn thay một bộ quần áo ở nhà, đưa tay mở bao bì ra, lấy từng món ăn ra đặt lên bàn ăn.
Mùi vị cay nồng thơm ngát tràn ngập, nước súp đậm đà màu đỏ, rắc thêm rau thơm màu xanh điểm xuyết, kích thích người ta phải động ngón tay.
Anh gọi vài món ăn, vượt xa phân lượng của hai người, ngay cả cơm cũng không chỉ có một phần, bày đầy một bàn.
Vốn dĩ Sở Phất Duy tưởng rằng không có phần của mình, không ngờ anh đã đặt trước, chọn đồ ăn cũng không tồi.
"Nhìn cái gì? Không phải cô đói bụng sao?" Hàn Trí Viễn nhìn cô cầm đũa bất động, nghi ngờ nói, "Không hợp khẩu vị?"
"Không phải." Sở Phất Duy lộ vẻ tò mò, "Lúc ở nhà anh cũng gọi những thứ này sao?"
Nếu cô nhớ không lầm, ông cụ Hàn dùng cơm thanh đạm, cơ bản không ăn cay, để tránh ho khan đau họng. Mỗi lần cô đến biệt thự làm khách, gọi cũng là món ăn ngọt, đầu bếp của Hàn gia rất am hiểu những thứ này.
Vốn dĩ cô tưởng rằng khẩu vị của anh gần giống người lớn, không ngờ lại kém mình không nhiều lắm?
"Ở nhà không thể gọi mấy món này?" Hàn Trí Viễn châm chọc, "Hai ngày trước cô gọi món Tứ Xuyên, tôi cũng không chê mùi nặng."
"... Không phải ý đó." Cô bĩu môi, gắp thức ăn nói, "Quên đi, không nói rõ với anh được."
Cô nói "nhà" là biệt thự Hàn gia, anh nói "nhà" là nơi này, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, nói cũng như không.
Không chừng trước kia anh thích món cay Tứ Xuyên, chỉ là ngại có ông nội, rốt cục hiện tại cũng thả bay bản thân, cho nên mới dám đặt món cay.
Rất nhanh, Sở Phất Duy vui mừng phát hiện, trên bàn có rau trộn. Cô tiện tay gắp một ít vào bát mình, lại tùy tiện đưa cho đối phương: "Ăn một chút không?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hàn Trí Viễn cẩn thận nâng bát, quyết đoán kéo dài khoảng cách với cô, ghét bỏ nói: "Lấy ra."
"Anh không thích ăn, tại sao còn đặt?" Cô rất khó hiểu, lại nghĩ tới cái gì, vội nói, "Đúng rồi, có chuyện muốn nói với anh, hai ngày nữa tôi không về đây."
"Lý do?"
"Phải đi công tác, rất bận." Giọng của Sở Phất Duy thấp dần, nhẹ nhàng nói, "Không phải không nể mặt anh, tôi phải đi Hoài Thành một chuyến."
Đây mới là chuyện lớn số một đêm nay, thuyết phục Hàn Trí Viễn thích bắt bẻ, để anh biết cô thật sự có chuyện chính, mà không phải là cố ý kiếm cớ chạy trốn, không thực hiện tốt hợp đồng.
Hàn Trí Viễn ngẩn ra: "Cô muốn đi Hoài Thành?"
Sở Phất Duy gật đầu: "Đúng."
Anh lâm vào suy tư: "Nhất định phải đi một chuyến sao?"
"Đúng vậy."
"Phải đi hai ngày?"
"Đúng vậy!"
"…"
Sau một hồi giằng co dài dằng dặc, môi Hàn Trí Viễn hơi mím lại, dẫn đầu nói: "Đã đặt khách sạn chưa? Nếu không, tôi sẽ sắp xếp, đặt cùng một chỗ."
"Tôi cũng đi Hoài Thành, nếu không cùng khách sạn với tôi, người ngoài phát hiện sẽ nghi ngờ."
Sở Phất Duy mơ hồ: "Có ý gì? Anh cũng muốn đi Hoài Thành?"
Đôi mắt Hàn Trí Viễn tối đen, nhìn cô chằm chằm, đáp: "Ừm."
Cái này không thua gì sấm sét giữa trời quang, ở trong nhà Hải Thành, hai người không bị ai theo dõi, nhưng trong khách sạn Hoài Thành đều là đồng nghiệp, không để ý sẽ lộ ra dấu vết.
Cô và anh ngồi ở bên cạnh bàn, không khỏi mắt to trừng mắt nhỏ.
Một giây sau, Sở Phất Duy khoát tay, đánh nhịp nói: "Anh không cần luôn học theo tôi, chúng ta tách ra hành động, anh đi sau đi!"
"Rốt cuộc là ai học ai?" Hàn Trí Viễn hờ hững nhấn mạnh, "Hội nghị thượng đỉnh tài chính đã được xác định từ hai tháng trước, công việc của cô là tạm thời quyết định, nhất định phải chạy đến Hoài Thành, làm việc không kiêng nể gì, thích phá cửa mà vào."
Sở Phất Duy như có điều suy nghĩ: "Nghe ra rồi, anh rất chờ mong."
Hàn Trí Viễn: "...?"
*
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chậm rãi di chuyển, nhà cao tầng phồn hoa bị bỏ lại phía sau, thay vào đó là núi xanh kéo dài, tòa nhà mộc mạc.
Bên trong khoang tàu cao tốc cực kỳ yên tĩnh, vốn dĩ chỗ ngồi cũng không tính là nhiều, hiện tại lại chỉ có hai người.
Cam Xu Dao ngồi ở bên cạnh Sở tổng, hiện tại cảm giác co quắp sâu sắc, những người khác trong phòng thiết kế đều không ở trong khoang này, chỉ có cô ấy và Sở Phất Duy. Vốn dĩ bọn họ định đi một chuyến tàu khác, Sở tổng lại tạm thời thay đổi chủ ý, đổi chuyến sớm hơn."
"Có chuyện gì vậy?"
Cam Xu Dao nghe vậy, vội vàng hoàn hồn, cười nói: "Không nghĩ tới cô lại tạm thời quyết định đổi thời gian đi."
Sở Phất Duy hơi dừng lại, làm như không có việc gì đáp: "Tôi cảm thấy thời gian rộng rãi như vậy, cũng có thể đi dạo nhiều ở phòng làm việc, dù sao cưỡi ngựa xem hoa, không bằng tự mình thử xem."
Trên thực tế, cô không muốn đồng thời xuất hành với Hàn Trí Viễn, nếu không tách ra, vậy chính là cùng một chuyến, đến lúc đó lại càng phiền toái.
Tập đoàn Hằng Viễn muốn tới Hoài Thành tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, cố tình lại đụng phải đám người Sở Phất Duy.
Cam Xu Dao kinh ngạc nói: "Cô muốn dẫn chúng tôi đến phòng làm việc xem thử sao?"
"Đúng, nếu không mọi người tới đây làm gì?" Sở Phất Duy nói, "Chỉ là thương thảo thiết kế, hội nghị video là được."
"Nếu Giả tổng biết được việc này, chỉ sợ sẽ không đồng ý...... " Cam Xu Dao lộ vẻ do dự, "Từ trước đến nay ông ta coi trọng đoàn đội của thầy Ngô, càng coi trọng tay nghề của đối phương, coi đó là bí mật thương mại."
Mặc dù Ngô Hàm Tùng và bộ phận thiết kế cùng thuộc Tiên Ngọc Trai, nhưng số lần giao lưu giữa hai người tương đối có hạn, chỉ có đám người Giả Đấu Đồ mới có thể kết nối với thầy Ngô.
Trên danh nghĩa Cam Xu Dao là giám đốc phòng thiết kế, nhưng cũng chỉ có duyên gặp Ngô Hàm Tùng vài lần, căn bản không có cơ hội nói chuyện.
Đây là chuyện thường gặp trong các công ty, chỉ truyền nhân mạch và tài nguyên cho tâm phúc, miễn cho cấp dưới cuốn đi chạy trốn.
Sở Phất Duy có chút khinh thường: "Không phải ông ta coi trọng tay nghề của Ngô Hàm Tùng, mà là coi trọng quyền lực của mình."
Ngô Hàm Tùng không phải người duy nhất thừa kế kỹ năng chế tác vàng bạc ở Trung Quốc. Hơn nữa, ông ấy vẫn luôn chỉ dạy kỹ năng này cho học trò của mình, chưa từng giấu diếm."
"Cho dù mọi người có học được thì có thể chạy đi mất sao?" Cô cười nói, "Công việc là vì kiếm tiền, mọi người học được thì tăng lương đi, tôi không tin có nhãn hiệu châu báu khác có thể trả mức lương cao hơn, nếu không cũng sẽ không có nhiều người đến đây chen chúc như vậy."
Cô mới không tin cái gì mà đào góc xong rồi đi ăn máng khác, đó đều là do tiêu tiền không đúng chỗ.
Thay vì hỏi han ân cần, không bằng đập một khoản tiền lớn, không thể nào có nhân viên không theo!
"Cô thật sự... " Cam Xu Dao muốn nói lại thôi, "Rất lợi hại."
Cô ấy cũng không biết nên đánh giá Sở tổng hào phóng, hay là gần gũi, rõ ràng trước kia cô ấy sẽ không bởi vì thân phận xã hội tương đối cao của đối phương mà sinh ra kính trọng, nhưng Sở Phất Duy luôn dùng chút lời nói trắng ra đơn giản, trong lúc lơ đãng xúc động chính mình.
"Được rồi, bớt vuốt mông ngựa lại, để lại cho thầy Ngô đi, để thầy ấy dạy cô thêm hai chiêu." Sở Phất Duy ngửa ra sau, thảnh thơi nghịch điện thoại, "Tôi không biết dạy cô thiết kế, chỉ có thể ít sai khiến cô một chút thôi."
Cam Xu Dao bất đắc dĩ: "... Tôi không có vuốt mông ngựa."
"Chậc chậc chậc, giả mù sa mưa, nếu để cho cô ngồi cùng một chỗ với những người kia, chắc chắn là sẽ mắng tôi."
Sở Phất Duy khẽ hất cằm, đắc ý nói: "Lúc học đại học tôi từng mai danh ẩn tích, từng làm thực tập sinh ở tầng dưới chót, biết mỗi một công ty đều có một nhóm nhỏ chửi bới ông chủ." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cam Xu Dao lộ vẻ ngoài ý muốn: "Vậy quả thật cô hiểu rất nhiều."
Am hiểu sâu sắc về tâm lý nhân viên.
"Đương nhiên." Đột nhiên Sở Phất Duy nhớ tới cái gì, hăng hái bừng bừng nói, "Đúng rồi, lúc trước khi Hàn tổng tới đây, mấy người mắng cái gì vậy, có phải là nói anh ta rất phiền hay không, nói ra để cho tôi vui vẻ."
"…."
Không hổ là vợ chồng thật, xem náo nhiệt không sợ phiền phức?
*
Trong khu văn hóa sáng tạo, nhóm người Sở Phất Duy đến Hoài Thành, lại trải qua gần một giờ đi xe, rốt cục cũng đến phòng làm việc của Ngô Hàm Tùng.
Mặc dù nói nơi này là phòng làm việc, nhưng lại ở trong một tòa nhà nhỏ, trong sân đặt hai giá hoa cỏ. Chủng loại hoa cỏ không đắt đỏ, nhưng hiển nhiên có người tỉ mỉ xử lý, rất tao nhã.
Trước cửa treo một hàng bảng hiệu phi di sản, đều là đủ loại khen tặng vinh dự, lấp lánh dưới ánh mặt trời, hận không thể làm cho người ta chói mắt.
Trần Cảnh và Lý Sĩ Huân cảm thấy mới lạ nhìn chung quanh, thưởng thức tòa nhà nhỏ có tạo hình rất khác biệt, thường xuyên chụp ảnh lưu niệm.
Một lát sau, Ngô Hàm Tùng nghe tin tới đón, cũng không thay quần áo làm việc, bước chân vội vàng lộ diện. Dáng người ông ấy thon gầy, nụ cười lại thân thiện tự nhiên, chủ động vươn tay ra, bàn tay thô ráp hữu lực: "Sở tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, có người nghe nói cô tới, còn bảo tôi thay mặt chào hỏi."
"Xin chào, xin chào."
Sở Phất Duy vội vàng giơ tay nắm lại, nghe vậy mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Ngô Hàm Tùng thấy cô khó hiểu, giải thích: "Lưu tổng Lưu Phái ở khu công viên, hai ngày trước cậu ấy nói chuyện phiếm với tôi, nói cô là bạn học cấp ba của cậu ấy, đáng tiếc hôm nay cậu ấy ra ngoài họp, không biết khi nào mới có thể trở về."
Lúc này Sở Phất Duy kinh ngạc: "Lưu Phái cũng ở đây sao?"
Cô có chút ấn tượng với Lưu Phái, chỉ nhớ là một nam sinh nói nhiều, thích đi theo sau Hàn Trí Viễn, trong nhà buôn bán ở Hoài Thành, anh ta chỉ đến Hải Thành học.
Khi đó, Hàn Trí Viễn không có nhiều bạn học lắm, không có việc gì thì thích nghiêm mặt, người này lại là một người tự nhiên quen thuộc, luôn thích quấn quýt lấy Hàn Trí Viễn tán gẫu, hai bên mơ mơ hồ hồ nảy sinh tình hữu nghị.
Có một khoảng thời gian nào đó, Sở Phất Duy nhất hoài nghi Hàn Trí Viễn không chịu nổi tra tấn, mới có thể chịu đựng Lưu Phái ở bên cạnh anh. Anh sợ nếu càng không để ý tới đối phương, đối phương sẽ càng ngày càng hăng hái, chẳng bằng qua loa hai câu, trấn an anh ta.
Năm tháng như thoi đưa, không nghĩ tới bạn học ngày xưa đã một mình đảm đương một phía, cũng kế thừa gia nghiệp, lên làm tổng giám đốc.
"Đúng, mấy năm gần đây Hoài Thành hỗ trợ hạng mục Văn Lữ, phố buôn bán hai bên khu văn hóa, đều bị Hâm Tường mua lại." Ngô Hàm Tùng nói, "Sau khi ba Lưu tổng qua đời, hoàn toàn do cậu ấy phụ trách, khu vườn này cũng coi như của Hâm Tường."
Sở Phất Duy hiểu rõ gật đầu, hàn huyên vài câu việc vặt, sau đó đi theo mọi người vào nhà.
Bên trong tòa nhà đặt máy cắt, cán, hàn, nghiễm nhiên giống như nhà máy phức tạp.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng lách cách lách cách ở xa xa, ngay sau đó là bụi bặm tràn ngập, một hồi lâu sau mới hoàn toàn tiêu tán.
Các thợ thủ công ngồi trước bàn, hết sức tập trung vào công việc, đập búa, chạm khắc, xâu chuỗi, phun hạt, hàn, khảm, sau nhiều quy trình đầy mồ hôi, đồ trang sức tinh xảo động lòng người được hiện ra.
Các nhà thiết kế nhìn không chớp mắt, bọn họ đều nóng lòng muốn thử, trong lòng khó nén kích động.
Ngô Hàm Tùng nhìn thấu tâm tư của bọn họ, cười đề nghị nói: "Có ai muốn thử không?"
Trần Cảnh mừng rỡ giơ tay: "Tôi muốn thử xem!"
"Tôi cũng muốn!"
"Được, tôi bảo họ sắp xếp một chút." Ngô Hàm Tùng hô, "Tiểu Vương, cậu tìm một chỗ đi."
"Được!"
Rất nhanh đã có người tới, dẫn các nhà thiết kế đi thử nghiệm, tiếp xúc gần gũi với công việc chế tác vàng bạc.
Ngô Hàm Tùng đứng tại chỗ, ông ấy và Sở Phất Duy nói chuyện với nhau: "Trước kia tôi cũng từng nói chuyện với Giả tổng, chúng tôi không thiếu người hiểu tay nghề, thực tế càng ngày càng nhiều người làm vàng bạc, chỉ cần học một hai năm là đủ rồi."
"Cái chúng tôi thiếu chính là ý tưởng thiết kế, chỉ học được tay nghề, trong đầu không có gì, qua lại mấy thứ kia, bản thiết kế đều bị sao chép đến hỏng, làm sao có thể tạo ra tác phẩm tốt?"
"Chắc chắn còn có đoạn sau." Sở Phất Duy giơ tay, "Thầy Ngô, tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là Cam Xu Dao, Xu Dao là giám đốc bộ phận thiết kế của Tiên Ngọc Trai, đặc biệt từ Hải Thành tới thỉnh giáo ngài, muốn thiết kế chút đồ trang sức thích hợp với người trẻ tuổi."
Cam Xu Dao vội vàng đi ra khỏi hàng, lộ ra nụ cười lễ phép.
Ngô Hàm thoải mái nói: "Được được, mọi người muốn hỏi cái gì, tôi biết thì sẽ nói!"
Trong phòng làm việc vui vẻ hòa thuận, phần lớn các nhà thiết kế đều xuất thân chính quy, bắt đầu tiếp xúc với các loại công cụ cũng không khó khăn.
Hai bên trao đổi thiết kế, Cam Xu Dao thỉnh giáo chi tiết ở chỗ Ngô Hàm Tùng, Sở Phất Duy cũng nhân cơ hội bứt ra, đến bên cạnh nhìn wechat, xử lý những chuyện khác của công ty.
Khiến người ta bất ngờ chính là, Hàn Trí Viễn gửi tin nhắn tới, hỏi về lịch trình của cô.
"Mấy giờ cô kết thúc? Buổi tối có rảnh không?"
Sở Phất Duy: "...?"
Sẽ không phải là bảo cô đi xã giao sau khi hội nghị thượng đỉnh tài chính kết thúc chứ?
Sở Phất Duy quả quyết làm như không phát hiện, chỉ cần chờ bữa tối kết thúc rồi trả lời, cô có thể làm bộ bận rộn nên quên, né tránh bữa tiệc xã giao nhàm chán.
Ai ngờ cô tính toán không tệ, lại bị người ta trực tiếp chặn ở cửa.
Lúc hoàng hôn, đám người Ngô Hàm Tùng tạm thời nghỉ việc, cùng các nhà thiết kế ra ngoài liên hoan, thuận tiện đón gió tẩy trần. Bọn họ vừa nói vừa cười đi ra, lại phát hiện giao lộ có một chiếc xe hơi màu sậm, đậu ở chỗ trống bên đường.
Ngô Hàm Tùng kinh ngạc nói: "Ơ, xe này không có biển số khu vườn nhưng lại có thể đi vào."
Xe từ bên ngoài đến muốn vào khu vườn, đều phải xin biển số xe trước, đám người Sở Phất Duy cũng là như thế. Chiếc xe này lại sạch sẽ, thân xe không nhiễm bất kỳ bụi đất nào, phía trước xe càng không có thẻ xuất trình, không biết trà trộn vào như thế nào.
Lý Sĩ Huân: "Đó không phải là Hàn tổng sao?"
Mọi người tập trung nhìn, quả nhiên nhận ra người quen.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông anh tuấn âu phục giày da ngồi trong xe, anh nhìn về phía Sở Phất Duy đi ra, cổ tay đặt lên tay lái, không rên một tiếng, khí chất xuất chúng, chính là Hàn Trí Viễn.
Sở Phất Duy sững sờ, bất mãn nói: "Sao anh lại tới đây?"
Sắc mặt Hàn Trí Viễn bình tĩnh nói: "Sao tôi không thể tới?"
"Hàn Trí Viễn, cậu như vậy là không đúng rồi, làm sao lại nói chuyện với vợ mình như vậy?"
Đúng lúc này, trong xe truyền đến một giọng nam lớn tiếng, giận dữ mắng mỏ thái độ lạnh lùng của đồng bạn.
Sở Phất Duy giương mắt, nhìn thấy ghế phụ có người, hơn nữa còn là bạn học cũ.
"Cậu phải nói..." Lưu Phái kích động xoay tới xoay lui, hận không thể vặn thành bánh quai chèo, nũng nịu làm mẫu, "Bà xã, anh nhớ em, anh nhớ em muốn chết, cho nên anh tới --"
Vợ chồng hợp đồng nhỏ nhìn thấy cảnh này, hai người đều trầm mặc: "......"