Từ giờ cho đến khi Dư Vĩ và Dư Khải lớn khoảng mười tám, mười chín tuổi, suốt mười năm này đều thuộc về giai đoạn “Đám trẻ lớn ăn nghèo gia đình”—ý chỉ lũ con trai lớn nhanh, ăn khỏe, nuôi cực tốn kém.
Cũng may bây giờ điều kiện trong nhà tốt, kiếm được tiền, có thể để bọn trẻ thoải mái ăn uống mà không phải lo nghĩ.
Nếu vẫn là những năm trước, khi điều kiện sống còn khó khăn, Hứa Thục Hoa không chỉ lo bữa cơm ăn gì mà còn phải tính toán mỗi bữa nấu bao nhiêu cơm, chia cho mỗi người bao nhiêu phần.
Bà không biết những người lớn tuổi khác có tiếc đồ ăn mà dè sẻn cho con cháu hay không, nhưng bà biết bản thân mình sẽ không làm vậy.
Nếu có một ngày bà phải tính toán từng phần ăn, thì đó tuyệt đối không phải vì keo kiệt hay thiên vị ai, mà chỉ vì muốn cả nhà đều có thể sống sót qua ngày.
Nghĩ đến đây, Hứa Thục Hoa không nhịn được lắc đầu cười.
Đang yên đang lành, bà nghĩ những chuyện này làm gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play