Hứa Thục Hoa khom lưng, trực tiếp bế Dư Noãn Noãn lên, cười nói: “Bà nội về rồi! Noãn Bảo có nhớ bà không?”
Dư Noãn Noãn mạnh mẽ gật đầu, “Nhớ!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Chấn Hưng nháy mắt vài cái với Dư Chấn Dân, cố tình chọc ghẹo: “Thế nào? Noãn Bảo hình như thích bà con bé hơn thì phải?”
Dư Chấn Dân nghe vậy, liếc Trần Chấn Hưng một cái, không nhịn được phản bác: “Đó là vợ tôi, Noãn Bảo thích vợ tôi cũng như thích tôi thôi, có gì khác biệt đâu? Ông vui vẻ cái gì?”
Trần Chấn Hưng á khẩu, “….”
Sao nụ cười trên mặt lại không thể duy trì được nữa thế này?
Hứa Thục Hoa bế Dư Noãn Noãn đi đến ngồi trên giường tre, ánh mắt lướt qua hai người nhưng không hỏi họ đang nói gì, chỉ quay sang hỏi Trần Chấn Hưng: “Sáng sớm thế này, đến nhà tôi ăn sáng à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play