Phương Thắng Nam xua xua tay nói: “Cậu từng giúp mình còn gì, cần gì phải khách khí chứ?"
Tống Thanh Phong cũng đi tới ngồi xuống.
Anh vừa đi đưa đồ ăn cho cô giáo Triệu và cháu trai bà ấy, có lẽ biết mình ngồi đây ăn chung sẽ khiến Khổng Yên và Phương Thắng Nam mất tự nhiên, nên hôm nay nhà bọn họ không qua ăn cùng.
Anh có mắt nhìn rót đầy ly cho Khổng Yên và Phương Thắng Nam, đây là rượu lê mang từ quê tới, hai năm nay chính sách dần nới lỏng, nhà nào cũng trồng cây ăn quả trước cửa, nhà họ Tống trồng hai cây lê, ông Tống đặc biệt dùng lê cất rượu. Khổng Yên khá thích loại rượu này, nồng độ cồn không quá nặng, còn có vị hơi ngọt, nên đặc biệt mang lên đây.
"Có biết là ai làm chuyện đó không?"
Phương Thắng Nam uống một ngụm rượu, rồi nhìn hai người, cô ấy trầm ngâm nói: "Mình thật sự không rõ lắm, dù sao nói ra cũng không dễ nghe, làm xấu mặt quân đội, với lại chồng mình kín miệng, có hỏi cũng vô ích, nhưng..."
Cô ấy không khỏi nhíu mày nói: “Anh ấy nhắc nhở mình, bảo sau này mình đừng mượn danh tiếng của anh ấy ra ngoài làm bậy, lúc nghe mình cũng tức giận lắm, cái gì gọi là mình mượn danh tiếng của anh ấy, anh ấy có cái danh gì chứ? Bây giờ ngẫm lại, mình cũng thấy hơi kỳ lạ, sao anh ấy lại đột nhiên nói câu đó? Chẳng lẽ là vợ của ai làm?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play