Tống Thanh Phong và mẹ Tống đến nửa đêm ngày 29, rạng sáng 30 tết mới trở về. Trên mặt đều là vẻ tiều tuỵ, nhưng may mắn trong mắt không có bi thương.
Mẹ Tống ngồi trên ghế, uống vội chén nước rồi thở ra một hơi.
Cuối cùng trên mặt mang ý cười, khoát tay một cái nói: "Không sao, không sao rồi. Cũng may là phúc lớn mạng lớn, nhặt về một cái mạng."
Vẻ mặt cảm thán nói: "Mọi người không biết lần này có bao nhiêu hung hiểm đâu? Thiếu chút nữa là đâm đến tim rồi. Đưa đến bệnh viện huyện, bác sĩ người ta cũng không dám chữa, nói là không cứu sống nổi. Bên trong chính là thủy tinh vỡ vụn, chỉ cần sai một li là chết người. Cũng may Tam Căn nhà chúng ta nhìn xa, lập tức đi gọi xe, muốn đưa người lên thẳng thị trấn."
"Đi suốt cả đêm lên đó, nhờ người liên hệ với bệnh viện thị trấn, vừa đến bệnh viện lập tức đẩy người vào làm phẫu thuật. Quả nhiên bệnh viện thị trấn trình độ khác hẳn, phẫu thuật suốt một buổi sáng, sau đó đợi một đêm, người cuối cùng cũng đã tỉnh lại."
"Bác sỹ nói đã không sao rồi, sau này chăm sóc điều dưỡng cẩn thận là được. Ôi trời ạ, thật đúng là làm mẹ sợ muốn chết."
Mẹ Tống giờ ngồi nhớ lại vẫn còn thấy sợ, vỗ vỗ ngực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play