Tống Thanh Phong không nói chuyện được, điểm này chịu thiệt, cho nên anh sẽ để Vương Hữu Thặng đứng ra nói chuyện. Mà nói với ai? Chính là nói với những người mặc quần áo công nhân mua sắm không ít kia. Cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi có muốn mua thịt hay không, không cần đến chợ đen, ngay mai trực tiếp mang đến tận cửa, lưu lại cái địa chỉ là xong.
Thị trấn diện tích không lớn. Bởi vì nguyên nhân công tác của cha Tống, hằng năm đều phải dẫn người đến thị trấn bên này giao lương thực, anh từ nhỏ đã hay chạy theo nên rất quen thuộc địa bàn.
Cũng không phải tất cả đều tin bọn họ có hàng, những vẫn có người tin. Dù sao đây cũng là việc tốt. Chính mình chạy tới chợ đen nếu bị bắt lại cũng không hay ho gì, nếu không phải sống không nổi nữa thì ai lại nửa đêm canh ba chạy tới nơi này làm gì?
Nếu như giao đến tận cửa, thì cứ nói là đến thăm người thân, nguy hiểm cũng ít đi nhiều.
Vương Hữu Thặng người lớn lại thật thà chất phác, làm theo những gì Tống Thanh Phong dạy, cả đêm hỏi vài người.
Tống Thanh Phong phụ trách ghi lại địa chỉ giao hàng.
Sau khi xác nhận được vài đơn hàng, cũng không vội về nhà ngay mà đi đến trại nuôi heo trong núi sâu kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT