Mấy ngày nay thời tiết càng lúc càng lạnh, đốt giường đất lên cũng không thấy ấm áp, ngủ ở trên giường, phía dưới thì ấm còn trên mặt thì lạnh lẽo. Có đắp chăn bông cũng như không đắp, rét buốt.
Lại chuẩn bị tới thời điểm kéo than hằng năm.
Khổng Yên là người phía nam, đối với thời đại này có nhiều thứ không hiểu, tất cả đều từ miệng mẹ Tống mới biết. Ở phương bắc, mỗi lần đến mùa đông đều phải dùng than đá. Than đá này do tập thể cung ứng, nhưng năm nay than còn chưa tới, hơn nữa có tới cũng không đủ dùng, cần tự mình đi đến công ty quặng than tiêu tiền mua về. Bất quá, giá cả mua bên quặng than đắt hơn so với giá tiêu chuẩn, người dân trong thôn làm sao mà nỡ bỏ tiền ra mua, cố chịu rét, chịu không nổi nữa mới đi mua về.
Nhớ có câu chuyện vào những năm 60, có thôn dân đi bộ đến quặng than đá Sơn Tây Dương Tuyền để kéo than. Thanh niên 20 tuổi, chân chính là nghé mới sinh không sợ cọp, một người một xe kéo, nhấc chân lên là đi. Trừ bỏ hơn 30 dặm là đất bằng, còn lại hơn 300 dặm, tất cả đều là đường núi leo dốc uốn lượn. Đói bụng thì cắn hai miếng lương khô mang theo từ nhà, mệt nhọc thì dừng xe nhỏ lại ven đường chợp mắt ngủ một lúc. Gần 400 dặm đường, đi mất gần 7 ngày 7 đêm.
Hiện giờ ngược lại còn tốt hơn nhiều, công ty quặng than mở rộng phạm vi cung ứng nhiều hơn trước kia một chút.
Nhưng cũng vẫn rét, bởi vì "Nghèo"!
Sáng sớm hôm nay, đồ ăn chỉ có hai món là cải thảo muối và củ cải muối, nhưng cơm thì ăn bao no. Trong nhà, mấy người phụ nữ đều không ăn nhiều, toàn nhường cho cha Tống và Tống Thanh Phong ăn, ngay cả Khổng Yên cũng ngoan ngoãn chỉ ăn nửa bát cơm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play