21.
Hoàng cung loạn lạc.
Hoàng đế đột nhiên lâm trọng bệnh, ngôi thái tử vẫn bỏ trống từ lâu, các hoàng tử tranh đấu ngấm ngầm lẫn công khai vì ngôi vị đó.
Đây là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra.
Không lâu sau, tam hoàng tử tiến hành đảo chính.
Ngày xảy ra biến loạn trong cung, Thẩm Thời Quý tìm được ta.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn kể từ khi vào kinh.
Thẩm tiểu hầu gia vốn là người quân tử đoan chính, giờ đây toàn thân mang theo sát khí lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn lại đột nhiên chuyển thành nụ cười ôn hòa quen thuộc.
"A Cửu," hắn đưa tay về phía ta, cẩn thận từng li từng tí, "Ta đến đưa nàng đi."
Ta ngồi đó, lặng lẽ nhìn Thẩm Thời Quý.
Nhìn hắn rụt tay lại, rồi lúng túng gọi ta "A Cửu."
"Nơi này không an toàn," giọng Thẩm ThờiQuý khàn khàn, hốc mắt lại đỏ hoe, "Ta đưa nàng đi trước. Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ đưa nàng về."
Hắn dừng lại một chút, từng chữ từng chữ nói vô cùng khó khăn: "——Đi bất cứ nơi nào nàng muốn."
"Nhưng ta không muốn đi cùng ngươi."
Ta lắc đầu, rồi nói: "Giang Tụ Bạch đã nói, y sẽ đón ta về nhà. Ta tin y, vì vậy ta sẽ đợi y."
"Nhưng rõ ràng lần này là ta tìm được nàng trước!" Thẩm ThờiQuý tiến lên vài bước, giọng nghẹn ngào, "A Cửu, con người ai mà chẳng phạm sai lầm. Nàng không thể không cho ta một cơ hội để bù đắp cho nàng sao? Điều đó tàn nhẫn với ta biết bao!"
Vì vậy ta nghĩ, những lời Giang Tụ Bạch nói trước đó quả nhiên có lý.
Y sẽ không vì phạm sai lầm mà làm tổn thương ta.
"Nhưng nếu Giang Tụ Bạch không tìm thấy ta, thì thật tàn nhẫn với y biết bao."
Thẩm Thời Quý đột nhiên cứng đờ.
Ta lại cười với hắn: "Ngươi đừng gọi ta là A Cửu nữa. Ta không tên là Thời Cửu, ta có tên riêng của mình rồi!"
"Tên ư?"
Thẩm Thời Quý hỏi nhỏ.
"Đúng vậy, ta tên là——"
Nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Ta bực bội nhớ ra, trước khi ta vào cung, Giang Tụ Bạch vẫn chưa nói tên cho ta biết.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng nói đầy ý cười đã tiếp lời ta.
"Tầm Noãn.
"Nàng ấy tên là Giang Tầm Noãn."
22.
Giang Tụ Bạch quả nhiên đến đón ta.
"Ta chỉ đi lấy thuốc giải, vậy mà lại bị ngươi giành mất."
Giang Tụ Bạch nhướng mày, hất cằm về phía ta:
"Ngây ra đó làm gì? Còn không mau lại đây?"
Vì vậy ta gần như nhảy nhót chạy về phía y, nhưng lại bị Thẩm ThờiQuý kéo lại.
Ta vô thức muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Thời Quý nắm rất chặt.
"A Cửu."
Hắn cố chấp gọi cái tên đó, mắt không chớp nhìn ta: "Ngay cả nàng cũng không cần ta sao?"
Mang theo lời cầu xin thảm thiết.
Trên người hắn cũng có vết thương, nghiêm trọng đến mức tận xương.
Ta thấy mình nên hận Thẩm Thời Quý.
Nhưng lúc này ta lại thấy hắn vô cùng đáng thương.
Vì vậy ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghe ngươi nói, ngươi thích ta."
Thẩm ThờiQuý cứng đờ người, nắm tay ta vô thức nới lỏng đôi chút.
Ta lại nói: "Nhưng có người nói với ta, nếu ngay cả bản thân ta cũng không cảm nhận được tình cảm đó, thì ngươi không phải thực sự thích ta. Ngươi đã cứu ta, cho dù lúc đầu ngươi cứu ta cũng là vì chính ngươi. Nhưng ngươi đã để ta sống sót, còn để ta luyện võ. Ít nhất trong khoảng thời gian đó, ta đã từng rất vui. Nhưng Thẩm Thời Quý, ta vẫn muốn g i ế c ngươi."
"Nhưng ngươi không g i ế c được hắn, dù sao thì bây giờ hắn là người phe nhị hoàng tử."
Tam hoàng tử đảo chính, nhị hoàng tử cứu giá có công.
Một vở kịch lớn.
Giang Tụ Bạch cười đi tới, hung hăng bóp tay Thẩm Thời Quý buộc hắn buông ra.
Ta nghe thấy tiếng xương gãy.
Thẩm Thời Quý rên lên một tiếng, cuối cùng cánh tay buông thõng xuống vô lực.
Ta tiếc nuối: "Vậy thôi."
"Ta sắp c h ế c rồi." Lúc này Thẩm Thời Quý đã bình tĩnh lại.
Hắn nhìn ta thật sâu, đột nhiên nở nụ cười: "Sẽ không làm bẩn tay nàng."
Vì vậy ta lại có chút bối rối.
Sao hắn lại sắp c h ế c rồi?
"Hắn đỡ một mũi tên cho nhị hoàng tử. Mũi tên đó tẩm độc, không có thuốc giải."
Giang Tụ Bạch bóp tay ta, rồi cúi xuống nhìn ta: "Mặc dù rất không muốn nói, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, hắn dùng mạng này để cầu xin nhị hoàng tử cho ngươi một đời bình an vui vẻ."
"Ta tưởng ngươi sẽ không nói."
Thẩm ThờiQuý nhếch mép.
Giang Tụ Bạch cười lạnh, ánh mắt khiêu khích: "Ta không giống ngươi."
Lần này đến lượt Thẩm Thời Quý im lặng.
"Nhưng ta sẽ không biết ơn ngươi."
Ta quay đầu nhìn Thẩm Thời Quý, nhỏ giọng nói: "Mặc dù ngươi đã cứu ta, nhưng ngươi cũng đã g i ế t ta. Ta sợ đau, nhưng ngươi vẫn luôn khiến ta đau."
"Như vậy là tốt rồi--"
Thẩm Thời Quý ho dữ dội, tay áo che miệng toàn là những vết máu loang lổ.
Hắn ngây ngốc nhìn ta cười: "Như vậy là tốt lắm."
Ta dời mắt đi, kéo tay áo Giang Tụ Bạch muốn ra ngoài.
Lại hỏi y: "Thuốc giải ngươi nói trước đó là gì?"
"Thật đúng là đồ ngốc!"
Giang Tụ Bạch tức giận không thôi vỗ đầu ta, rồi đưa cho ta một lọ sứ: "Ngươi bị thử thuốc lâu như vậy, không biết đã ăn bao nhiêu thuốc độc vào người, không cần thuốc giải sao? Đây, uống đi."
Ta "ồ" lên một tiếng.
Không có vị đắng như tưởng tượng, thuốc giải đó ngọt ngào, giống như viên kẹo vậy.
Đây là thứ ngọt ngào nhất mà ta ăn trong thời gian qua, vì vậy ta không khỏi tham lam thêm một chút.
"Còn nữa không?"
Ta quay đầu hỏi Giang Tụ Bạch, nhưng đập vào mắt ta lại là một màu đỏ.
Ta ngây người cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên lọ sứ cũng có những vết máu đỏ sẫm.
Chỉ là vết máu và màu lọ gần giống nhau, nên ta tạm thời không nhận ra.
"Sao lại tham ăn như vậy? Mèo gỗ biến thành mèo tham ăn rồi sao?"
Giang Tụ Bạch vẫn cười, nhưng máu không ngừng trào ra từ miệng và mũi hắn.
Ta đứng tại chỗ, một luồng hàn ý đột ngột ập lên đầu.
"Giang Tụ Bạch."
Ta run rẩy lên tiếng, tầm mắt trước mắt dần trở nên mờ mịt.
Ta hỏi y: "Sao ngươi lại chảy máu vậy?"
23.
Giang Tụ Bạch nói rằng do trời nóng khô nên bị nhiệt miệng.
Y bừa bãi lau máu trên mặt, an ủi ta: "Không sao, đợi ta về ăn chút đồ thanh nhiệt giải độc là được."
"Nhưng thuật sĩ không có thuốc giải." Thẩm Thời Quý từ trong điện đi ra.
Hắn liếc nhìn Giang Tụ Bạch, cúi mắt: "Hắn từng chút một thử trên người mình, sau đó mới phối lại thuốc giải cho ngươi."
"Ngươi không nói thì không ai coi ngươi câm." Giang Tụ Bạch trợn mắt, lại dịu giọng khi cúi đầu nhìn ta, "Ngươi đừng khóc, ta lại không c h ế c được. Huống hồ, ta đã phối được một lần thuốc giải, ta còn có thể phối lần thứ hai chứ!"
Y muốn lau nước mắt cho ta, nhưng khi nhìn thấy tay mình đầy máu thì chỉ đành bất đắc dĩ thu tay lại.
Cuối cùng, y luống cuống dỗ ta: "Đừng khóc, khóc đến nỗi lòng ta tan nát rồi."
Nhưng lần này, Thẩm Thời Quý chỉ nhìn Giang Tụ Bạch bằng ánh mắt phức tạp, mà không nói gì.
"Ngươi lừa ta."
Ta run rẩy toàn thân, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay mới có sức tiếp tục nói: "Nếu ngươi có thể phối lần thứ hai, vậy sao ngươi không ăn trước?"
Giang Tụ Bạch á khẩu không trả lời được.
Một lúc sau, y như bất đắc dĩ thở dài, lại cười:
"Ngày thường thấy ngươi ngốc nghếch, sao giờ đầu óc lại thông minh thế này?
"Được rồi."
Ta muốn mở miệng, nhưng bị y cắt ngang.
Giang Tụ Bạch nắm tay ta đi về phía trước: "Ta đưa ngươi ra ngoài trước.”
"Yên tâm, họa vô đơn chí, ta còn chưa c h ế t được.”
"Huống hồ sống lâu như vậy, ta sớm đã chán sống rồi!"
Câu cuối cùng, Giang Tụ Bạch nói rất nhỏ.
24.
Nhưng Giang Tụ Bạch vẫn lừa ta.
Y trúng tên.
Để nhanh chóng phối thuốc giải cho ta, Giang Tụ Bạch thậm chí còn tăng liều.
Giờ đây vết thương do tên và độc phát tác.
Khi đến gần cổng cung, một đám hộ vệ ùa đến.
Số lượng đông hơn nhiều so với người Giang Tụ Bạch mang theo.
Đó là người của Tam hoàng tử.
Không biết ai đã mật báo, nhưng cũng chẳng sao.
Những người này vây quanh chúng ta, chỉ cần một mệnh lệnh.
"Tuy rất không cam lòng, nhưng ta có lẽ phải thất hứa rồi." Giang Tụ Bạch thở hổn hển, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, "Nhưng may là sắp đến rồi, ngươi chỉ cần tự đi bước cuối cùng."
Ta không nói nên lời, chỉ lau đi lau lại máu trên người y.
"Được rồi." Giang Tụ Bạch nắm lấy tay ta, cười nói, "Tiểu cô nương xinh đẹp sắp trở nên bẩn thỉu rồi."
Giờ đây, y nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Giang Tụ Bạch đẩy ta ra ngoài, lại dỗ dành: "Ngươi đi trước, ta sẽ đến tìm ngươi sau."
Nhưng lần này, ta không tin lời Giang Tụ Bạch nữa.
Y cũng nhận ra điều gì đó, thở dài nặng nề.
"Được thôi, cũng không uổng công ta đối xử tốt với ngươi trước đây. Một ngàn lượng bạc đó cũng đáng giá!"
Đến lúc này rồi, người này vẫn còn tâm trạng để nói đùa:
"Người ta nói hồn về cố hương, ta có thể về nhà rồi, ngươi không vui cho ta sao?"
Ta biết ý nghĩa của từ "về nhà" trong miệng Giang Tụ Bạch.
Vì vậy, ta không nói một lời nào, lại muốn kéo y đứng dậy.
"Nói chuyện với ta đi."
Giang Tụ Bạch kéo ta lại, ánh mắt cầu xin nhìn ta, mang theo chút nũng nịu: "Đã lâu không gặp ngươi rồi, nhân lúc này không có ai, chúng ta nói chuyện tử tế vài câu."
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, nhưng người này lại cố tình nói rằng không có ai.
Mũi ta cay cay, giọng nói không kìm được nghẹn ngào:
"Ngươi muốn nghe gì?"
Mắt Giang Tụ Bạch sáng lên, biểu cảm cũng vui vẻ hẳn.
"Gì cũng được. Ví dụ như ngươi có bị ai bắt nạt không? Nếu bị bắt nạt thì nói cho ta biết, ta sẽ đi báo thù cho ngươi. Hoặc là đại tỷ ta có nói gì với ngươi không? Người đó rất xấu xa, lúc nào cũng thích bới móc ta..."
Không biết là ai xông lên trước.
Giang Tụ Bạch không biết g i ế t người.
Nhưng giờ đây, đao của y đã nhuốm đầy máu.
Y vẫn đang nói.
Nhưng càng nói, giọng Giang Tụ Bạch càng nhỏ.
Vì vậy, nhân lúc y thở dốc, ta nhanh chóng cõng Giang Tụ Bạch lên lưng, lại trói chặt chúng ta lại.
"Thật là một tiểu cô nương thô lỗ."
Giang Tụ Bạch đã không còn cầm nổi đao.
Ynhắm mắt cười, nói khẽ: "Nhưng ai bảo ta chỉ thích người này chứ?"
"Giang Tụ Bạch," ta sợ y ngủ thiếp đi, nên tìm lời nói, "Rốt cuộc ngươi muốn nghe ta nói gì?"
Nếu ta không phải đang g i ế t người, thì đây có lẽ sẽ là một cơ hội rất tốt.
"Muốn nghe gì à?"
Giang Tụ Bạch lấy lại tinh thần.
Vì vậy, hắn áp vào tai ta, nói rất khẽ: "Muốn nghe A Noãn nói có thích ta không."
Ta g i ế t một người đang cố xông lên làm hại Giang Tụ Bạch, trả lời không đúng câu hỏi: "Giang Tụ Bạch, ta đã hoàn thành việc ngươi muốn ta làm."
Từ rất lâu rất lâu trước đây, Giang Tụ Bạch đã nhờ ta làm một việc.
"Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao ngươi lại liều mạng như vậy?"
"Được."
Ta vẫn luôn tìm kiếm lý do đó.
Giờ đây ta đã tìm thấy.
Vì vậy, ta gằn từng chữ một:
"Ta muốn đi từ Nam ra Bắc, đi khắp nơi để ngắm cảnh."
Lâu hơn nữa trước đây, Giang Quý phi từng nói rằng nàng có một đứa em trai hư hỏng.
"Tên nhóc thối tha đó không bao giờ chịu ngồi yên, lúc nào cũng muốn ra ngoài, còn ầm ĩ nói rằng muốn đi từ Nam ra Bắc, đi khắp nơi để ngắm cảnh."
Giang Quý phi tuy miệng nói ghét bỏ, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Nàng nói rằng nàng nghe được rất nhiều chuyện từ đứa em trai của mình.
Vì vậy, ta đã ghi nhớ.
"Nhưng ta nhátt gan, ta muốn có người đi cùng. Ta lại yếu đuối, vậy nên người đi cùng ta nhất định phải là Giang Tụ Bạch——chỉ có thể là Giang Tụ Bạch. Giang Tụ Bạch, ta rất sợ c h ế t. Nhưng ta càng sợ ngươi c h ế t trước ta."
Giang Tụ Bạch sửng sốt, sau đó cười khẽ:
"Nghe có vẻ không tệ, đây là câu trả lời mà ta thích. Nhưng đầu gỗ này, ngươi nói sai một điều——Chúng ta sẽ không c h ế c"
Ta khẽ "ừ" một tiếng.
Con dao trong tay đã cùn, vì vậy ta lại đổi một con khác.
Từng đợt người xông lên, rồi từng đợt người ngã xuống.
Ta cũng không biết mình đã g i ế t bao nhiêu người.
Ta chỉ cõng Giang Tụ Bạch, từng bước từng bước tiến về phía cổng cung.
Giang Tụ Bạch nói, y vốn dĩ chỉ là một con diều bay ngoài thế gian này.
Là ta đã cho y thấy hướng của sợi dây.
Lời y nói quá huyền hoặc, ta không hiểu.
Nhưng ta biết rằng thân là thị vệ, ta nợ Giang Tụ Bạch rất nhiều rất nhiều tiền.
Ta phải đưa hắn về nhà.
Trời dần sáng.
Ta mơ hồ nghe thấy có vẻ như viện binh đã đến, còn có người lo lắng hỏi ta bây giờ thế nào rồi.
Nhưng trước mắt ta đã bị một màu đỏ ngầu che phủ, không nhìn rõ được.
Cho đến khi mặt bị một vật cứng đâm vào.
Ta vô thức quay đầu nhìn lại.
Lần này ta nhìn rõ——
Đó là một bông hoa nở rộ giữa màu đỏ ngầu.
Một bông hoa được khắc bằng gỗ.
"Đầu gỗ nở hoa rồi."
Giọng Giang Tụ Bạch nhỏ đến mức không nghe thấy, nhưng vẫn mang theo ý cười:
"A Noãn, chúng ta về nhà thôi."
[Kết]
Giang Tụ Bạch được sư phụ đón đi.
Đó là một đạo sĩ vân du tứ phương, nghe nói cũng là người đã định hồn cho Giang Tụ Bạch khi y còn nhỏ.
Khi gặp ta, đạo sĩ đột nhiên cười lớn:
"Ta vốn tưởng hồn của tên tiểu tử đó sao lại bất an như vậy, hóa ra là đi tìm ngươi. Chuyện ngược dòng thời gian này, thế mà y lại thật sự tìm được cách. Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ!"
Ta hiểu lời đạo sĩ nói, trong lòng ẩn ẩn có một phỏng đoán táo bạo.
Nhưng ta muốn nghe Giang Tụ Bạch đích thân nói.
"Bao giờ thì ta có thể gặp lại y?"
"Vì sao phải gặp y?" Lão đạo sĩ nở nụ cười ẩn ý, hỏi.
Lần này ta trả lời dứt khoát: "Ta thích y."
"Thế nếu là cả đời thì sao?"
"Vậy thì ta sẽ đợi y cả đời."
Vì vậy, lão đạo sĩ cười lớn hơn: "Vậy thì cứ đợi đi!"
Lão đạo sĩ đưa Giang Tụ Bạch đi, không biết đi đâu.
Người nhà họ Giang an ủi ta rằng, cứ coi như y lại ra ngoài chơi một thời gian.
Vì vậy, ta chờ xuân qua thu lại.
Đợi đến khi ta trở thành người nhà họ Giang, lại thay Giang Tụ Bạch trở thành nữ tướng quân bất khả chiến bại trên chiến trường.
Mùa xuân năm sau, ta đến ngoại thành Vĩnh Châu.
Nơi đó từng là một bãi tử thi, nhưng giờ đây lại là cánh đồng rộng ngàn mẫu.
Ta ngồi đó chống cằm lặng lẽ ngắm nhìn, nhưng lại bị một đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh bắn một cục bùn vào người.
Gia đình đứa trẻ run rẩy xin lỗi ta.
Ta xua tay ra hiệu không sao, nhưng sau khi họ đi rồi, ta không khỏi cau mày.
Đây là bộ quần áo mà Giang Tụ Bạch đã đích thân chọn cho ta trước đây, y nói rằng ta mặc vào sẽ rất hợp với y.
Xem ra phải về sớm thôi.
Ta thở dài, nhưng khi quay người lại thì đột nhiên sững sờ.
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo ý cười:
"Con mèo con bẩn thỉu ở đâu ra vậy, trông thật đáng thương."
"Ngươi còn chắn đường người khác."