17.
Giang Tụ Bạch đã trở về.
Rõ ràng chỉ là một thời gian không gặp, nhưng ta lại cảm thấy như đã rất lâu.
Ta vẫn luôn đi theo bên cạnh y, đi đến mức Giang Tụ Bạch trêu chọc hỏi:
"Ngươi không phải là thích ta rồi chứ?"
Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Tụ Bạch.
Nhìn y từng chút một thu lại nụ cười trên mặt, khuôn mặt rám nắng đột nhiên ửng hồng.
Y gãi đầu, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thật sự thích ta rồi à?"
Chưa đợi ta trả lời, người này lại tự lẩm bẩm.
"Thực ra ngươi thích ta cũng là chuyện bình thường. Dù sao ta cũng đẹp trai, tính cách lại tốt, phẩm hạnh cũng đáng tin, ngay cả khúc gỗ cũng có thể thích ta."
Nói đến sau, giọng điệu của Giang Tụ Bạch có chút đắc ý.
Nếu không phải vì mặt y càng lúc càng đỏ.
Nhưng ta không biết thế nào là thích.
Vì vậy ta hỏi Giang Tụ Bạch: "Thế nào mới được coi là thích?"
Thẩm Thời Quý nói hắn thích ta.
Một lần là sau khi ta c h ế t.
Một lần là sau khi ta sống lại.
Nhưng hắn đã g i ế t ta.
Hắn thích ta chỉ khiến ta nghe càng thêm khó chịu.
Giang Tụ Bạch nhạy bén nhận ra có điều không ổn, lập tức cảnh giác: "Có người nói với ngươi những lời này sao?"
Ta không muốn lừa Giang Tụ Bạch, vì vậy ta "ừm" một tiếng.
"Tên thỏ đế nào nhân lúc ta không có mà đào góc tường vậy hả?"
Giang Tụ Bạch tức giận xắn tay áo, chửi rủa: "Để ta bắt được nhất định sẽ treo lên tường thành phơi nắng ba bốn ngày!"
Bộ dạng của y rất buồn cười, xua tan mọi tâm trạng không tốt mà ta có trước đó vì giấc mơ đó.
Vì vậy ta không nhịn được mà cong môi.
"Vậy ngươi có thấy hắn thích ngươi không?" Giang Tụ Bạch cũng cười theo, lại hỏi.
Có thích không nhỉ?
Ta suy nghĩ kỹ, rồi lại lắc đầu: "Hắn khiến ta suýt c h ế t, lại nói với ta rằng hắn sai rồi, nói rằng thực ra hắn thích ta."
"Thế thì chắc chắn không phải thích."
Giang Tụ Bạch gần như hét lên.
Có lẽ sợ ta không hiểu, y lại nói: "Trường Sinh rất thích ngươi. Thằng nhóc thối này ngày thường không thích giao tiếp với người khác, nhưng lại cứ thích nịnh nọt ngươi, nói như vậy ngươi mới thích hắn hơn."
Trường Sinh là con của nhị tỷ Giang gia.
Giang Tụ Bạch hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không nhịn được cười:
"Hôm đó nhị tỷ phu mang bánh điểm tâm Phù Dung lâu về cho nhị tỷ và nó. Nó thấy bánh điểm tâm đó ngon nên đã lén giấu một miếng, chỉ chờ tặng ngươi ăn."
Ta nhớ lại hôm đó Trường Sinh mang bánh điểm tâm đến cho ta, nhưng khi cẩn thận mở khăn tay ra thì thấy bánh điểm tâm đã bị nghiền nát, khóc lóc tủi thân, cũng không nhịn được mà cong môi.
"Ngươi xem, ngay cả trẻ con cũng biết thích một người là phải giữ lại những món ăn ngon nhất, phải nghĩ cách lấy lòng người mình thích. Trên đời này không có chuyện vì hiểu lầm hay không hiểu chuyện mà làm tổn thương người mình thích, chỉ cần ngươi bị tổn thương một chút, thì đó đều không phải là yêu ngươi thật lòng."
Giang Tụ Bạch chống đầu gối nhìn thẳng vào ta, đôi mắt cong cong:
"Tiểu Mộc Đầu (Đầu gỗ nhỏ), ngươi nhớ lấy, nếu ngay cả bản thân ngươi cũng không cảm nhận được tình cảm đó, thì không thể gọi là thích."
Ta nhìn vào đôi mắt màu nhạt của Giang Tụ Bạch, thấy bóng dáng nhỏ bé của chính mình trong đó.
Nhìn thấy trên khuôn mặt vô cùng quen thuộc ấy vô thức nở nụ cười thoải mái chưa từng có.
Vì vậy ta hiếm khi bối rối tránh ánh mắt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói với Giang Tụ Bạch: "Ta không có tên."
18.
Cũng giống như Giang Tụ Bạch, ta khi còn nhỏ cũng suýt không thể sống sót.
Nhưng ta không may mắn như hắn.
Chỉ vì ta sinh vào mùng chín tháng chạp, nên mẫu thân tùy tiện gọi ta là "A Cửu."
Thậm chí không đặt tên cho ta.
Bởi vì bà ấy cho rằng ta không sống được bao lâu, nên cũng không cần phải đặt tên.
Sau đó ta vào cung.
Ta vốn là đứa con gái được tìm đến để làm thuốc cho hoàng đế, càng không cần phải tốn công đặt tên.
Vì vậy ta được gọi là Thời Cửu.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có một cái tên thuộc về mình.
Giang Tụ Bạch sửng sốt, dường như không hiểu tại sao ta lại nói điều này.
Cho đến khi ta lại cẩn thận hỏi y: "Cho nên Giang Tụ Bạch, ngươi có thể giúp ta đặt một cái tên không?"
Y há miệng.
Ta lại tự nói: "Thật ra ta thấy họ Giang nghe rất hay."
Ta nhìn Giang Tụ Bạch, trong giọng nói mang theo một tia hy vọng mà chính ta cũng không nhận ra.
"Được không?"
Giang Tụ Bạch hít một hơi thật sâu.
Y ngồi thẳng dậy, trêu chọc: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu mang họ của tiểu gia ta, thì chính là người của tiểu gia ta!"
Y dường như lại trở về dáng vẻ vô tư vô lự thờ ơ trước kia, nhưng giọng nói lại hơi run.
Ta ngơ ngác: "Ta chẳng phải là thị vệ của ngươi sao?"
Thị vệ chẳng phải là người của y sao?
"Quả nhiên là đồ ngốc!"
Giang Tụ Bạch nghẹn thở, một lúc sau mới cười mắng một câu.
Vì vậy y vỗ đầu ta, dỗ dành: "Được rồi, tiểu gia ta sẽ nhận việc này. Nhưng chuyện đặt tên này là chuyện lớn, ta phải bàn bạc với phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ, dù sao sau này cũng là người một nhà."
Người một nhà?
Ta lập tức sáng mắt, sau đó mím môi cười.
Ta có nhà rồi.
Cũng đợi được người đón ta về nhà.
19.
Nhưng ta vẫn không đợi được Giang Tụ Bạch đặt tên cho ta.
Một thánh chỉ được ban đến phủ tướng quân, và ta được đưa vào cung.
Hoàng đế rơi vài giọt nước mắt, nắm lấy tay ta giả vờ đau lòng nói rằng những năm qua đã để ta chịu ấm ức.
Mọi thứ dường như lại trở về kiếp trước.
Nhưng rõ ràng, ta đã rất cố gắng để tránh né.
Ta bị nhốt trong cung, rồi bắt đầu uống những thứ thuốc đắng ngắt.
Hoàng đế đương triều theo đuổi trường sinh bất lão.
Ông ta sợ c h ế t, nên cần một người thử thuốc.
Tà thuật sĩ kia nói rằng người thử thuốc phải có điều kiện khắt khe, còn phải là huyết mạch của ông ta.
Trong hoàng cung có biết bao hoàng tử công chúa, nhưng chỉ có ta là người thử thuốc thích hợp nhất.
Vì vậy ta được gọi là Thời Cửu.
Nhưng rõ ràng, ta đã sắp có được một cái tên thuộc về mình.
Giang quý phi đến thăm ta.
Nàng ấy và Giang Tụ Bạch rất giống nhau, đặc biệt là trong việc cho ta ăn.
"Khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt này mà tên khốn đó lại phá hỏng hết!"
Giang quý phi véo má ta, nghiến răng nghiến lợi một lúc rồi lại đau lòng dỗ dành ta: "Ăn thêm một miếng nữa, ngươi xem ngươi gầy đi như thế nào rồi."
Nàng ấy không biết chuyện thử thuốc, chỉ nghĩ rằng ta không quen với cuộc sống trong cung.
Lại an ủi ta: "Đợi đến khi phủ công chúa của ngươi được định đoạt, ta sẽ để Thanh Sước đi cùng ngươi."
Có lẽ vì lo sợ xảy ra chuyện, hoàng đế đã sai người canh chừng ta rất chặt, ngay cả Giang quý phi cũng chỉ thỉnh thoảng mới được đến thăm ta.
Vì vậy ta cười với Giang quý phi, gật đầu: "Được."
Cố gắng thêm một chút nữa.
Ta tự nhủ với lòng mình.
Chỉ cần ra khỏi cung là được.
Kiếp trước cũng đã vượt qua như vậy, chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút là được.
Ta nghĩ như vậy, nhưng lại không kìm được cảm thấy những thứ thuốc kia đắng chát đến khó nuốt.
Rõ ràng ta nên quen rồi.
Nhưng ta lại nhớ đến những thứ thuốc giấu trong thức ăn.
Nhớ đến túi mứt mà Giang Tụ Bạch luôn mang theo bên mình.
Ta nghĩ, ta vẫn nhớ Giang Tụ Bạch.
Nhớ rất rất nhiều.
20.
Ta đếm từng ngày để được ra khỏi cung.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hoàng đế vẫn không hề có ý định cho ta đến phủ công chúa.
Còn Giang quý phi cũng bị nhốt trong điện Toái Giang không được ra ngoài.
Lượng thuốc đưa đến mỗi ngày cũng ngày càng nhiều.
Hoàng đế dường như càng lúc càng gấp gáp.
Sự thay đổi này khiến ta bất an.
Cho đến khi hậu cung có một Tô quý nhân mới được sủng ái, ta mới biết được nguồn gốc của sự bất an này.
Là Tô Diên.
Vì vậy ta mới chậm chạp nhớ ra, Tô Diên hẳn là biết thân phận của ta.
Dù sao thì nàng ta từng là người mà Thẩm ThờiQuý tin tưởng nhất.
Ngày Tô Diên đến gặp ta, ta mới bị ép uống hai bát thuốc, toàn thân đau nhức dữ dội.
"Thật đáng thương."
Nàng ta nhìn ta, đáy mắt mang theo một tia thương hại mà ta không hiểu nổi: "Thẩm ThờiQuý không đến tìm ngươi, tiểu công tử phủ tướng quân kia cũng không vào được. Ngươi xem, đàn ông đều không đáng tin. Người ta, vẫn phải dựa vào chính mình."
Ta không muốn để ý đến Tô Diên lắm.
Nhưng ta phải thừa nhận, câu nói cuối cùng của nàng ta nói rất đúng.
Vì vậy ta đập vỡ bát, đâm mạnh mảnh sứ vào tim Tô Diên.
"Ta thực sự phải dựa vào chính mình."
Ta nói nhỏ: "Vì vậy mối thù này, ta phải tự mình báo."
Nhưng thứ thuốc đó hại thân.
Vì vậy ta đã dùng hết sức, nhưng chỉ khiến Tô Diên bị thương ngoài da, chảy một chút máu.
"Ngươi điên rồi!"
Nàng ta đau đớn hét lên.
Những cung nhân vội vàng kéo ta ra.
Ta nghiêng đầu nhìn Tô Diên đầu tóc bù xù, cả người chật vật cực kỳ, hoàn toàn không còn vẻ cao cao tại thượng như trước, đột nhiên bật cười.
Ta nghĩ rằng quả nhiên là vì Giang Tụ Bạch.
Bây giờ ta đã gan dạ hơn rất nhiều.
Như vậy rất tốt.