10.
Cuối cùng là tùy tùng bên cạnh hắn đến cầu xin Giang Tụ Bạch.

Giang Tụ Bạch biết hắn vì ta, nên sai người đến hỏi ý kiến ta.

Người này vẫn còn giận ta, ngay cả lời nói cũng phải nhờ người khác truyền đạt.

Ta suy nghĩ một lát, nhân lúc nghỉ ngơi, ta đến bên cạnh y.

Mở miệng liền nói một câu thành thật: "Ta sai rồi."

"Hừ," Giang Tụ Bạch cười giả tạo, "Hiếm thay, cuối cùng cũng nhận ra tội lỗi mình đã phạm vào khoảng canh hai bốn ngày trước rồi ha?"

Ta chậm chạp mới nhận ra đó là lúc ta bị thương.

Vì vậy, ta xoa xoa bờ vai vẫn còn đau âm ỉ, nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

"Nói đi?"

"Ta không nên để mình bị thương."

Sau đó Giang Tụ Bạch thở dài nặng nề.

"Thôi," y tự lẩm bẩm, "Ta tức giận với đồ ngốc này làm gì?"

Giang Tụ Bạch duỗi người.

Y lười biếng dựa vào gốc cây, nghiêng đầu nhìn ta cười.

Lại nói: "Nhưng mà, tiểu gia ta luôn có cách khiến cho khúc gỗ này nở ra một đóa hoa."

Gỗ không thể nở hoa.

Ta muốn phản bác.

Nhưng khoảnh khắc đó, ta vẫn tin lời Giang Tụ Bạch.

Vì vậy, ta hỏi y: "Ngươi đối xử với mọi người đều tốt như vậy sao?"

Theo chân Giang Tụ Bạch một thời gian, ta phát hiện y thực sự khác biệt với những người ở kinh đô.

Y dường như có thể hòa hợp với bất kỳ ai.

Sĩ nông công thương, thậm chí cả những đứa ăn xin ven đường cũng có thể nói với y vài câu.

Giang Tụ Bạch sửng sốt trước câu hỏi của ta.

Y giả vờ suy nghĩ một lúc, cuối cùng mày giãn ra: "Tất nhiên, nếu không thì ngươi nghĩ vì sao ta có thể kết giao tứ hải? Có cho đi mới có nhận lại chứ!"

Y nói vậy, nhưng khoảnh khắc đó, ta lại cảm nhận được sự cô đơn nồng đậm và bi thương từ Giang Tụ Bạch.

Đó là một sự cô đơn tách biệt với tất cả mọi người.

Nhưng thật kỳ lạ.

Nhưng y nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đồ ngốc này, ta đột nhiên nhớ nhà rồi."

"Nhà ở kinh đô?"

Giang Tụ Bạch khựng lại, cười: "Tất nhiên."

Nhưng ta mơ hồ cảm thấy, y nói dối.

11.

Ngày chia tay, Thẩm Thời Quý đến tìm ta.

"A Cửu."

Hắn gọi ta, rồi lại ho dữ dội.

Người này bệnh nặng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên hai vệt đỏ bệnh hoạn.

Gọi ta xong, Thẩm Thời Quý lại không nói gì.

Chỉ lặng lẽ nhìn ta, đáy mắt mang theo một tia chờ mong cực kỳ dễ nhận thấy.

Thân thể Thẩm Thời Quý bị những chuyện dơ bẩn trong hậu viện Hầu phủ hại cho suy nhược.

Hắn tìm người chữa khỏi bệnh cho ta, ta cũng nghĩ cách giải độc cho hắn.

Ta từng lên vách đá hái một loại thảo dược cho hắn, dù bị gãy tay cũng phải vui vẻ đích thân tặng cho hắn.

Nhưng lúc đó Thẩm Thời Quý lại trách ta không đi theo Tô Diên, khiến nàng ta bị thương trong thời gian đó.

Sau đó, loại thảo dược được đồn đại là có thể cứu người c h ế t và làm lành xương cốt đã bị Tô Diên uống mất.

Mặc dù nàng ta chỉ bị thương ngoài da nhẹ.

Thẩm Thời Quý thực sự rất yêu Tô Diên.

Ta nghĩ vậy, rồi thản nhiên đi ngang qua Thẩm Thời Quý.

Nhưng ngay khoảnh khắc đi qua, giọng nói khàn khàn của Thẩm Thời Quý vang lên.

Giống như đang cố đè nén sự run rẩy, lại giống như đang lặng lẽ chờ đợi một hình phạt nào đó đã biết trước:

"Nàng cũng đã trở về, đúng không?"

12.

Theo sau lời nói vừa dứt của Thẩm Thời Quý, ta gần như theo bản năng sờ vào con dao bên hông.

Xung quanh không có ai.

Thẩm Thời Quý như không phát hiện ra động tác của ta, tự lẩm bẩm: "A Cửu là một cô nương rất lương thiện. Nàng không dám g i ế t người, vì vậy ta cố tình khiến mình rơi vào cảnh nguy hiểm, ép A Cửu rút dao ra. Đêm đầu tiên g i ế t người, A Cửu sợ đến nỗi không ngủ được. Là ta ép nàng phải quen với điều đó. A Cửu rất sợ đau. Khi ta đưa nàng về, một vết thương nhỏ cũng khiến nàng nhíu mày chịu không nổi. Là ta ép nàng học cách chịu đựng, khiến nàng đau đớn tột cùng cũng không được phát ra một tiếng động nào. A Cửu rất mềm lòng. Nếu nàng nhìn thấy ta như thế này, chắc chắn sẽ nghĩ cách chọc ta vui vẻ. Cũng là ta đích thân cắt đứt suy nghĩ đó của nàng, khiến nàng hận ta đến tận xương tủy.”

"Nhưng đó đều là A Cửu sau này——”

"Vậy nên A Cửu, nàng đã tái sinh, đúng không?"

Thẩm Thời Quý thở dốc.

Hắn dường như đang mong đợi điều gì đó, nhưng sâu trong đáy mắt lại là một mảng tuyệt vọng chói mắt.

Đáp lại Thẩm Thời Quý là con dao ngang trên cổ hắn.

Mặt ta không biểu cảm: "Ta chỉ muốn sống sót."

Tất cả mọi người đều muốn ta c h ế t.

Nhưng ta muốn sống.

Vừa mới sống lại, ta ngày nào cũng bất an, sợ bị người ta nói là yêu tà rồi đốt c h ế t; biết được Thẩm Thời Quý cũng giống ta, ta ngay cả ban đêm cũng không dám ngủ say, sợ mình vừa tỉnh dậy đã bị Thẩm Thời Quý g i ế t, hoặc bị đưa vào hoàng cung ăn thịt người.

Hắn muốn đối phó với ta dễ như trở bàn tay.

Mặc dù là sống lại, nhưng vẫn là người của kiếp trước.

Tính tình ta đần độn, không có mưu kế gì hay, không vào hoàng cung thì chỉ là một kẻ ăn mày ti tiện.

Ta biết võ công, nhưng bên cạnh Thẩm Thời Quý có nhiều thị vệ giỏi võ.

Kiến càng không thể lay chuyển được cây đại thụ.

Ta chỉ muốn sống sót nên không thể cầm được con dao báo thù.

Lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt Thẩm Thời Quý, máu tươi chói mắt.

Ta định thần lại, theo bản năng muốn rút dao.

Nhưng Thẩm Thời Quý đã nắm lấy cán dao, rồi từng chút một đâm vào vai trái của hắn.

Khuôn mặt vốn không có chút máu của người này giờ càng trắng bệch như ma.

"Là vì hắn đã tìm thấy ngươi trước sao?"

Thẩm Thời Quý rõ ràng đang cười, nhưng trông như sắp khóc đến nơi.

Hắn cố đè nén sự run rẩy trong giọng nói: "Nhưng rõ ràng ngày đó ta cũng đi tìm nàng. Ta muốn đón A Cửu về——ta đã hứa với nàng, sẽ đón nàng về nhà. Nhưng ta không tìm thấy nàng... ta đã tìm rất lâu rất lâu, ta thậm chí đã g i ế t những người đó, nhưng họ đều không biết A Cửu của ta ở đâu."

Thẩm Thời Quý như bị ma ám.

Hắn tiến về phía ta, tay nắm chặt cán dao, máu tươi nhỏ xuống.

Ta không biểu cảm buông tay khỏi con dao, rồi lùi lại vài bước tránh khỏi bàn tay đang đưa tới của người này.

Thẩm Thời Quý cứng đờ tại chỗ.

Một lúc sau, hắn mang theo chút ấm ức, nhưng lại càng hoang mang hỏi ta: "A Cửu, sao nàng không đợi ta?"

Câu hỏi này thật kỳ lạ.

Vì vậy ta nhìn Thẩm Thời Quý: "Là ngươi đã nói với ta, ngươi hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta. Vì vậy ta liều mạng cũng phải tự mình bò ra khỏi đống người c h ế t đó. Thẩm Thời Quý, ta không nợ ngươi điều gì nữa."

Thẩm Thời Quý há miệng, cuối cùng vô cùng khó khăn mới thốt ra ba chữ "Xin lỗi nàng."

Ta lắc đầu: "Thật ra ngươi không cần phải giả vờ như vậy trước mặt ta. Lúc đó ta chưa c h ế t hẳn, ta đã nhìn thấy Tô Diên, ta cũng nghe thấy những lời nàng nói với ngươi. Nàng tuy lừa ngươi, nhưng ngươi cũng đã tha thứ cho nàng rồi——"

Thẩm Thời Quý có lẽ không ngờ ta lại có cơ duyên như vậy.

Hơi thở của hắn càng thêm nặng nề, nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại từng chút một được thắp sáng.

Gần như vội vã: "Vậy sau đó thì sao? Nàng có nhìn thấy sau đó không? Thật ra ta——"

"Tại sao lại có sau đó?" Ta khó hiểu ngắt lời, "Những điều này chẳng phải đã đủ rồi sao? Ngươi đốt phủ công chúa của ta, trở thành Thẩm thái phó được mọi người ca ngợi, Tô Diên là hoàng hậu đương triều lại bội phần đền bù cho ngươi... Đây chính là những gì ta nhìn thấy."

Thế là những ánh sáng đó lại từng chút một ảm đạm xuống, gần như c h ế t lặng.

"Hóa ra đây chính là hình phạt của ta sao? Thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn biết bao..."

Thẩm Thời Quý vừa như khóc vừa như không, giọng nghẹn ngào.
Xa xa có người gọi tên ta.

Ta liếc nhìn Thẩm Thời Quý gần như không đứng vững được, nghĩ ngợi rồi lại nói:

"Thật ra ta muốn g i ế t ngươi. Nhưng ta càng sợ c h ế t hơn."

Ta không biết Thẩm Thời Quý có nghe thấy không.

Bởi vì người này chỉ cúi đầu tự ngược dùng dao đâm vào vai trái của mình, rồi ngẩng đầu cười với ta:

"A Cửu cũng bị thương, vậy thì chúng ta giống nhau rồi."

Hắn dường như còn nói nhỏ một câu "Ta thích nàng."

Nhưng ta thấy Thẩm Thời Quý điên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play