Đại Háo Sắc Giả Mù Hàng Ngày

Chương 2


3 tuần


4.

Ta cũng không cố ý đụng vào... của hắn.

Ta nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất, nhìn sát thủ đại ca đang cuộn người ngồi xổm trước mặt mình.

Nhất thời không biết nên an ủi hắn... hay là nên lau trán mình nữa.

Một lúc lâu sau, đại ca mới nghiến răng nghiến lợi gằn ra một câu: “Ngươi là muốn cha nuôi của ngươi đoạn tử tuyệt tôn có đúng không!”

Ta: “...”

Quá trình tuy rằng có hơi... nhấp nhô, nhưng coi như cha nuôi đã nhận một lạy của ta rồi.

Ta tính chậm rãi tạo mối quan hệ tốt với hắn, đợi sau này khi ta bỏ nhà ra đi, hắn có thể giúp ta làm cái chứng minh thân phận giả.

Giúp ra rời khỏi kinh thành.

Nhưng kế hoạch nào có thuận lợi như vậy, chỉ ba ngày sau, Hạ Dực Sơ liền khoe khoang hất hàm tới nói cho ta biết, ta sắp phải gả đi rồi!

Người ta phải gả chính là tiên sinh dạy học cho Hạ Dực Sơ.

Mục đích chính là muốn tiết kiệm phí học hành của hắn.

Ta thật sự không biết là nhà mình đã nghèo tới cái mức này rồi sao?!

Hạ Dực Sơ oang oang cái mồm nói: “Ngươi nên thắp nhang cảm tạ đi, hắn không chê ngươi là người mù nha!”

Ta đúng là... cảm ơn cả nhà hắn.

Ta thất hồn lạc phách trở về phòng, cha nuôi đang ngồi trước bàn châm trà.

Mặt nạ bạc được ánh nến hắt vào làm nổi bật lên vẻ thong dong của hắn, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều có vẻ rất ưu nhã.

Hắn quay đầu nhìn thấy bộ dáng mất hồn của ta, nhàn nhạt mở miệng: “Sao thế? Lại bị ai bắt nạt rồi?”

Ta vô lực lắc lắc đầu, ngồi xuống đối diện hắn, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài đang đùa nghịch chén trà của hắn, trong lòng sinh ra một ý nghĩ lớn mật.

“Cha nuôi,” Ta lấy lòng nhìn hắn, “Con có một đứa bạn ý.”

“Nàng có chuyện lưỡng lự, phiền cha nuôi cho một kiến nghị ạ?”

Sau khi hắn nghe xong, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, không khỏi cong mắt cười.

“Nói đi, ta nghe xem.”

Ta hít sâu, sau khi sắp xếp lại từ ngữ liền mở miệng nói: “Bạn con đang lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.”

“Đại nương của nàng vì muốn giảm bớt học phí cho con trai mình mà muốn gả nàng cho lão tiên sinh dạy học đã có hai đời vợ đều đã chết.”

“Nam nhân kia... còn lớn hơn cha nàng hai tuổi nữa.”

Ta vừa dứt lời, nam nhân đối diện đã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cũng âm u tối đi vài phần.

Ta không nhịn được nghiêng người về trước, vội vàng nói: “Bạn con còn quen một quý nhân, giờ nàng có hai phương án.”

“Một là, ôm đùi quý nhân đó, bán sắc làm thiếp.” Ta cố ý dừng một chút.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn ta, quét mắt một vòng từ trên xuống dưới, tùy tiện mở miệng: “Ngươi... khụ, bạn của ngươi có sắc đâu mà bán.”

Ta: “...”

Cảm giác như đang bị sỉ nhục.

“Vậy còn phương án hai, đó chính là vay tiền quý nhân, chạy!”

Cha nuôi: “Quý nhân của nàng bây giờ không có tiền.”

Ta buột miệng thốt ra: “Mặt nạ của huynh làm bằng bạc đúng không?”

Cha nuôi: “...”

Hắn lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, lâu tới mức khiến lòng bàn tay ta đều là mồ hôi, lâu tới mức ta cho rằng ta hết cứu được rồi.

“Cầm lấy, ta đưa ngươi đi.”

Một cái nhẫn ngọc ban chỉ sáng loáng được đẩy tới trước mặt ta.

5.

Nửa tháng tiếp theo, ta vô cùng bận rộn, vừa phải giả bệnh còn phải sai nha hoàn chuồn ra từ cửa sau.

Cầm ngọc ban chỉ, mua một tiểu viện.

Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng, ở trong một đêm tuyết rơi, hắn ôm ta thoát khỏi cái nhà giam này.

Chờ sau khi mọi chuyện đã ổn thì đã là tháng Chạp rồi.

Trong khoảng thời gian này, Hạ gia chưa từng truyền ra tin tức tìm người nào.

Quan hệ giữa ta với hàng xóm xung quanh không tệ, bọn họ chỉ cho là ta có một người cha bị bệnh nặng nên chưa từng ra khỏi nhà.

Xuất phát từ sự đồng tình, mọi người đều nguyện ý giúp đỡ ta, có công việc may vá thêu thùa có thể kiếm tiền thì đều sẽ đồng ý dẫn ta theo.

Đêm hôm đó, ta nương theo ánh nến híp mắt xỏ kim, cha nuôi đột nhiên duỗi tay gạt hết đồ sang một bên.

“Làm cái này làm gì, cẩn thận mù mắt bây giờ.”

“Tiền trong tay chúng ta vẫn đủ sống.”

Ta cũng không có dừng lại, như lẽ đương nhiên mở miệng, “Vậy nhỡ huynh đi mất thì sao? Muội cũng không thể ăn no chờ chết được!”

Vùa dứt lời, ta liền phản ứng lại, mình đã nói sai rồi.

Tương lai là đề tài mà chúng ta thường im lặng không có đề cập tới.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hơi có chút ỷ lại, lại luyến tiếc mở miệng hỏi: “Cha nuôi, huynh có rời đi không?”

Hắn chậm rãi giơ tay xoa xoa đỉnh đầu ta, “Tốt xấu gì cũng làm cha con một đoạn thời gian, ta sẽ thu xếp cho ngươi.”

Ta: “...”

Đúng là một người cha tốt!

Chỉ là bầu không khí ấm áp của chúng ta rất nhanh đã bị chen ngang.

Bởi vì đại nương hàng xóm muốn giới thiệu nam nhân cho ta.

Má cái vận đào hoa đáng chết này!

Đó là một nam nhân hàm hậu đáng tin cậy, lớn hơn ta ba tuổi, làn da ngăm đen, bộ dạng đoan chính.

Trọng điểm là tính cách còn nhiệt tình như lửa.

Từ sau khi thấy ta ở buổi xem mắt, nét đỏ ửng trên gương mặt ngăm đen kia chưa từng mất đi.

Hắn vừa thấy ta liền vừa ý, ngày ngày tới chỗ của ta xum xoe nịnh hót, không phải ôm củi lửa thì chính là quét tước sạch sẽ đống tuyết ở trước cửa.

Lúc nương hắn làm món gì ngon cũng sẽ đưa tới cho ta một ít.

Thậm chí có một lần hắn đi làm việc về còn mua cho ta một cây kẹo hồ lô đường.

Ta xấu hổ từ chối, hắn liền nhét luôn kẹo vào trong tay ta, còn đỏ mặt chân thành thổ lộ với ta.

“Muội muội, tâm ý của đại ca, chắc chắn muội cũng nhìn ra rồi đúng không.”

Ta sửng sốt, không biết sao mà lại có hơi chột dạ, khẽ liếc qua bóng dáng đang ở trên cửa sổ nhìn về phía ta.

Ta không muốn để hắn tiếp tục nói nữa, vừa định mở miệng cắt lời thì đã bị hắn giơ tay cản lại.

“Muội muội, đại ca biết muội đang do dự điều gì, ta nghe đại nương nói muội có một người cha bị bệnh không thể tự sinh hoạt được.”

Bóng người trên cửa sổ cứng lại.

Đại ca tiếp tục nói: “Không sao đâu, sau này chúng ta là người một nhà, cha muội thì cũng là cha ta, ta sẽ giúp muội chăm ông ấy.”

“Ta biết hầu hạ người ta lắm đấy, cha ta cũng là do ta chăm!”

“Phụt!”

Bóng người trên cửa sổ vừa uống một ngụm trà nóng liền phun hết ra.

Ta xấu hổ tới mức đến ngón chân cũng có thể đào ra được một cái hầm.

Một lúc sau mới mở miệng, “Đại ca, chuyện này, muội với... cha phải thương lượng đã.”

“Được, đại ca chờ tin của muội!”

Sau khi tiễn người đi, ta do dự hồi lâu mới cọ cọ đi vào trong nhà, nhìn nam nhân mang mặt nạ lạnh lẽo ngồi ở bên mép giường.

Ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn ta, lúc mở miệng lại toàn là lời trào phúng.

“Thích gã?”

Ta nhìn kẹo hồ lô trong tay, lẩm bẩm nói: “Huynh ấy khá tốt.”

“So với những người cha muội tìm thì khỏe mạnh hơn nhiều.”

“Tuổi tác cũng hợp.”

“Cũng rất tốt với muội.”

“Có thể chịu khổ nữa.”

“Còn...”

Cha nuôi không kiên nhẫn cắt lời: “Nói thẳng đi.”

Ta: “Huynh ấy đẹp trai.”

Cha nuôi khinh thường bĩu môi: “Nông cạn!”

Ta cắn một ngụm hồ lô đường, chua chua ngọt ngọt rất ngon.

“Dù sao sau khi thành thân thì chắc chắn sẽ có xích mích, nếu huynh ấy đẹp một chút thì muội vẫn có thể nhịn được, bớt giận hơn tý.”

“Ta cũng đẹp cơ mà, sao ngươi không suy xét một chút hả?”

6.

Ta ngẩn ra nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ngoài ý muốn đối diện với đôi con ngươi có chút đáng thương của hắn.

Giống hệt chú cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ mà ta từng thấy.

Ma xui quỷ khiến, ta nói một câu, “Có thể suy xét tới sao?”

“Không thể.”

Ta mất mát rũ mắt.

“Nhưng... có thể sờ sờ.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân bước chân vững vàng đi tới ngồi xổm xuống trước mặt ta.

Hắn từ dưới nhìn lên ta chăm chú, giây lát sau mới cầm một mảnh vải màu xanh lam lên che mắt ta lại.

Xung quanh tối om, ta giơ tay lung tung muốn chạm vào mặt hắn.

Lại chạm phải một mảnh mềm ấm.

“Đừng nghịch.” Thanh âm dịu dàng, nhưng giọng điệu lại có chút ẩn nhẫn, “Sờ tử tế.”

Hắn nắm tay ta, cả người ta giống như bị điện giật, hô hấp cũng có chút hỗn loạn, theo chỉ dẫn của hắn sờ lên đuôi mắt hắn.

“Có sẹo?”

Thanh âm thanh lãnh tản mạn cất lên: “Ừ, có từ khi còn nhỏ.”

Ta nhịn lại trái tim đang hoảng hoạn đập, tay tiếp tục sờ xuống, hình dáng mắt hắn hẹp dài, lông mi rậm rạp khẽ run, chọc tới mức lòng bàn tay ta phát ngứa.

Còn có cái mũi cao thắng, khóe môi hơi cong lên.

Thanh âm hơi mất tiếng của anh vang lên, “Có đẹp không?”

“So với gã thì sao?”

Ta liếm liếm môi, thấp giọng lẩm bẩm:

“Đương nhiên là... nam nhân của muội mới là đẹp nhất.”

“Ồ,” Hắn khẽ cười ra tiếng, “Ai là nam nhân của muội?”

Ta che mảnh vải, ngoan ngoãn lắc đầu, “Không biết.”

Khi ta mở mắt ra lần nữa, thích ứng được với ánh sáng xung quanh, cha nuôi đã mang mặt nạ lên, đi tới bên cửa sổ ngồi.

Sáng sớm hôm sau, đại ca nhà bên liền tới trước cửa nhà ta, “Muội muội, muội và cha thương lượng xong chưa?”

Hàng xóm xung quanh đều đưa ánh mắt hóng hớt qua nhìn, thỉnh thoảng còn có mấy tiền ồn ào bảo ta đồng ý đi. Ta xấu hổ tới mức cả người cũng bồn chồn, vừa định mở miệng từ chối thì cha nuôi lại đi từ trong viện ra.

Hôm nay hắn mặc một thân áo gấm màu xanh lơ, mặt nạ bằng bạc ở dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cha nuôi đứng trên bậc thang, rũ mắt nhìn đại ca nhà bên, thanh âm lạnh thấu xương: “Thương lượng xong rồi, không đồng ý.”

Nói xong hắn liền túm ta quay trở lại trong sân, để lại đám người đang ngơ ngác đứng ở ngoài cửa.

Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay ta, cảm giác toàn thân cũng nóng lên.

Tình hình này tiếp diễn tới tận ban đêm, vào lúc ta còn không rõ bản thân bị làm sao thì đột nhiên có một hắc y nhân xông vào trong sân.

Y gọi cha nuôi một tiếng “điện hạ”, sau đó nói hết thảy đều an toàn, có thể về rồi.

Cha nuôi quay đầu nhìn về phía ta, ta ngơ ngác nhìn lại, đột nhiên phát hiện lúc ly biệt lại chẳng có lời nào để nói với nhau cả.

Hắn đi tới trước mặt ta, giơ tay xoa xoa mặt ta, ngón cái vuốt ve đuôi mắt ta.

Ánh mắt dưới mặt nạ sâu thẳm, “Chờ ta ăn Tết, được không?”

Ta nhịn xuống sự bất an dưới đáy lòng, chậm rãi gật đầu, “Ừm, nhớ chuẩn bị tiền mừng tuổi cho muội.”

“Được.”

Trước khi hắn rời đi, ta liền chạy vào phòng trước.

Không muốn làm một kẻ đáng thương nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.

Đảo mắt đã tới tất niên, nhưng trong viện chỉ có mỗi một mình ta, không có chút không khí vui mừng, càng quan trọng hơn là... con mẹ nó ta không biết nấu cơm!

Khoảng thời gian này, ta vẫn luôn dựa vào thức ăn bên ngoài để sống sót.

Nhưng khi Tết đến, toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, chút thức ăn ta tích trữ được cũng bị ta ăn sạch rồi.

Lúc cha nuôi tới, ta đã đói tới mức da ngực dán vào da lưng.

Hắn vẫn mang mặt nạ như trước kia, cẩn thận đỡ lấy ta, vừa định mở miệng thì đã bị ta đè tay lên môi, ngăn lại.

“Hu hu! Có đồ ăn không?”

Thế là ta được thưởng thức mỹ thực được mang từ cung yến trong hoàng cung về, no tới thỏa mãn.

Miệng phình lên, còn không quên ngẩng đầu hỏi: “Cha nuôi, ban nãy huynh muốn nói gì thế?”

Cha nuôi: “...”

“Ăn nhanh lên.”

Đợi ta ăn uống no say xong thì cũng đã khuya rồi, hai người cũng uống chút rượu.

Cha nuôi chỉ là hơi say, ta lại chẳng biết trời trăng mây đất gì nữa.

Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy hắn gọi tên của ta: “A Nịnh.”

Một cảm giác ấm ức theo hai tiếng này đập vào đáy lòng ta.

Từ khi nương qua đời, đã bao lâu rồi chưa từng có ai lại gọi ta như vậy.

Ta mê ly nhìn vê fphias hắn, bộ dáng tủi thân nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng: “Cha nuôi...”

Người trước mặt đột nhiên duỗi tay ôm ta vào lòng, quanh thân đều là hơi thở mát lạnh của hắn.

Bàn tay ấm áp của hắn che lại hai mắt ta, dùng chóp mũi nhẹ cọ lên mặt ta.

Hô hấp hai người dây dưa lẫn nhau, hắn ôn nhu hôn lên khóe môi ta, chọc ta run lên nhè nhẹ. Một nụ hôn qua đi, ta gỡ tay hắn xuống, nương theo ánh trăng ngoài phòng nhìn thấy rõ diện mạo của hắn. Gương mặt hắn đều là hương vi mê hoặc nhân tâm, thanh âm khàn khàn hỏi ta: “Đẹp không?”

“Ừm, đẹp.”

Hắn cười nhạt ra tiếng, nhẹ mổ một cái lên môi ta, sau đó ôm ta vào lòng.

“A Nịnh thật ngoan.”

Sau đó, ta hỏi hắn có phải là hoàng tử hay không.

Hắn nói phải.

Ta lại hỏi hắn, hắn coi ta là gì?

“Là người ta tâm tâm niệm niệm, là người mà khi ở trong cung... ta luôn muốn tới đón giao thừa cùng.”

“Là người ta muốn cưới trong tương lai, rước nàng về phủ.”

“Còn có, ta tên Tạ Từ.”

Trong vòng ôm ấm áp khiến nhân tâm an ổn của hắn, ta chậm rãi thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, người đã đi rồi, bên gối là một túi tiền mừng tuổi rất dày, cùng một cái nhẫn ban chỉ giống hệt với cái trước kia.

Tạ Từ rất bận, cũng không hay tới.

Ngẫu nhiên trong đêm khuya tĩnh lặng, trong viện đều là hình ảnh chúng ta ôm nhau.

Đảo mắt đã tới mùa xuân, hoa đào nở rộ.

Đại nương hàng xóm nói phủ công chúa muốn làm Đào Hoa Yến, nhưng lại thiếu người.

Ban ngày ta không có việc gì làm, liền đi theo bà ấy tới phòng bếp làm công, kiếm chút tiền tiêu vặt.

Công việc rất nhẹ nhàng, chỉ sau hai canh giờ đã lấy được tiền rồi rời đi.

Chỉ là còn chưa ra khỏi phủ công chúa, chúng ta đã bị mấy ma ma hung thần ác sát chặn đường, còn không hiểu sao mà bị lôi tới chính đường, bả vai bị đè xuống, ép quỳ gối trước mặt mọi người.

Ta không hiểu gì nhìn một đám người mặc hoa phục xung quanh, sắc mặt không hề tốt đẹp, không biết mình đã làm sai điều gì.

Trong lòng thấp thỏm lo âu không thôi.

Đại nương và ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu bếp đang quỳ gối ở đằng trước đã hung tợn chỉ vào mặt chúng ta.

“Chính là các nàng, đồ ăn kia là các nàng mang qua!”

“Nhất định là hai tiện phụ này giở trò gì đó, khiến quý nhân của phủ bị đau bụng.”

“Mong công chúa điện hạ hạ lệnh, dùng côn đánh chết các nàng!”

Ta nghe xong lời bôi nhọ của đầu bếp, cả người cũng ngẩn ra, đại nước bên cạnh lại liên tục dập đầu khóc lóc kêu oan.

Nữ nhân ngồi ở vị trí trên cao xinh đẹp quý giá, trong mắt âm u khiến người ta sợ hãi.

Lời nói ra lại mang theo quyền thế và miệt thị: “Kéo xuống, phạt 50 trượng.”

50 trượng? Có bất tử đi nữa cũng sẽ mất đi nửa cái mạng!

Đại nương sợ tới mức ngất xỉu luôn, mà ta vẫn còn run rẩy cả người, da đầu tê dại từng đợt, đại não trống rỗng.

Cho tới khi hạ nhân kéo hai tay ta lên, thô lỗ muốn kéo ra ngoài, ta rốt cuộc cũng phản ứng lại.

Ta liều mạng tránh thoát khỏi sự kìm kẹp, đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của trưởng công chúa, hô hấp dồn dập buột miệng thốt ra, “Các ngươi biết cha nuôi ta là ai không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play