Đại Háo Sắc Giả Mù Hàng Ngày

Chương 1


1 tháng


1.

Đối với một đứa mê trai mà nói, điều gì mới là thống khổ nhất?

Đó chính là bên tai nghe tiếng nước rào rào tắm rửa của nam nhân, nhưng đôi mắt lại cách một tầng bình phong dày cộp, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Ta tự nhủ với bản thân mình, nam nữ thụ thụ bất thân, phải rụt rè, phải kiềm chế!

Nhưng chờ tới lúc ta lấy lại được bình tĩnh, cơ thể đã chạy tới bên cạnh bình phong, tiếng nước bên trong dường như cũng cảnh giác mà dừng lại.

Ta nhẹ giọng nói: “Sát thủ đại ca, để muội chà lưng cho huynh nhé.”

Thanh âm thanh lãnh bên trong từ chối rất dứt khoát: “Không cần.”

Ta vẫn kiên trì, “Không sao đâu, dù sao muội cũng không nhìn thấy gì.”

Người đằng sau tấm bình phong trầm mặc một lát, giống như đang suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng:

“Vào đi.”

Ta nỗ lực áp chế lại nội tâm sung sướng phát điên của mình, ánh mắt giả vờ như không có tiêu cự, cánh tay sờ soạng xung quanh đi tới bên cạnh thau tắm.

Lúc này, nam nhân kia đang đưa lưng về phía ta, có điều ta vẫn có thể nhìn rõ được trên mặt hắn đang đeo chiếc mặt nạ bằng bạc sắc lạnh.

Mặc dù người trước mặt là một kẻ mù, nhưng tâm đề phòng của hắn vẫn rất nặng.

Hơi nóng bốc lên trong không khí, mái tóc đen dài của hắn khoác lên vai, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy mê người hơn không ít.

Ta ỷ vào việc có cơ hội chà lưng cho hắn, mắt cũng được ăn no nê một bữa.

Chậc chậc chậc, quá sạch sẽ rồi!

Trừ bên phải chỗ xương bướm có một vết bớt ra thì cả người hắn đều hoàn mỹ không một vết xước.

Ta không dám nhìn quá lâu, rốt cuộc thì hắn vẫn còn chưa biết hai mắt ta đã khỏi rồi.

Lúc hắn nhìn qua, ánh mắt của ta lại trở lại trạng thái không có tiêu cự, thử thăm dò nhẹ dội nước ấm lên trên người hắn.

Nhưng cũng không biết có phải là do động tác của ta quá lớn hay là thấy sắc nổi lòng tham mà ngón tay của ta vô cùng “không cẩn thận” trượt qua trước ngực hắn.

Thế là cả hai chúng ta đều cứng người, dại ra tại chỗ.

An tĩnh, đêm nay cũng quá an tĩnh rồi.

Ngay sau đó, sát thủ đại ca lập tức lui người ra phía sau.

Động tác lớn tới mức văng hết cả nước lên mặt ta.

Ta nuốt nuốt nước miếng, vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, liền đối mặt với hắn, nói: “Sát thủ đại ca, huynh tức giận sao?”

2.

Ta tên Hạ Dĩ Nịnh, là thứ nữ của một quan gia ngũ phẩm.

Di nương chết sớm, đại nương và các tỷ đệ trong nhà đều không thích ta.

Hai năm trước, đệ đệ Hạ Dực Sơ khi ấy chỉ mới có năm tuổi đã hung dữ đẩy ta một cái.

Cái ót của ta bị đập mạnh vào góc bàn, dẫn tới hai mắt mù lòa.

Hôn sự đã được định trước cũng vì chuyện này mà thất bại.

Ta bị đưa tới trong sân viện nằm ở xó phủ, bên người chỉ có một tiểu nha hoàn hầu hạ.

Mười ngày trước, vào đêm trăng thanh gió mát, sát thủ đại ca mình đầy máu tanh đột nhiên xông vào viện của ta.

Hắn vốn định giết ta diệt khẩu, nhưng sau khi phát hiện ta là người mù thì liền từ bỏ.

Chỉ uy hiếp ta không được nói ra ngoài.

Hắn như thể đang trốn người nào đó, từ ngày hôm đó trở về sau, cứ ban ngày là hắn tới ngủ nhờ, tối là lại đi hoạt động.

Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ở chung một phòng nhưng lại như hai người xa lạ.

Nhưng hắn không biết rằng, chiều hôm nay ta lại bị tên nhóc hỗn thế ma vương Hạ Dực Sơ kia chọc ghẹo.

Nó lại đẩy ta một cái, cái ót lại đập vào bàn!

Chả hiểu chó ngáp phải ruồi thế nào, ta lại có thể nhìn thấy rồi!

Nhưng mà ta không dám nói ra, ta sợ hắn mà biết là sẽ giết ta diệt khẩu ngay, hơn nữa, ta còn sợ đại nương sẽ gả ta ra ngoài.

Ta còn chưa có tích cóp đủ tiền để bỏ nhà ra đi đâu!

Lúc này, cái ót có hơi nhức đau, vừa định lấy thuốc mỡ ra bôi thì lại nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bước chân.

Ta nhanh chóng nhắm mắt sờ soạng, chỉ sợ hắn sẽ nhìn ra sơ hở.

Sát thủ đại ca đứng ở phía sau, chóp mũi ta quanh quẩn hương vị nhàn nhạt như có như không ở trên người hắn.

“Đang tìm cái gì?”

“Thuốc mỡ tiêu sưng, cái ót muội sưng thành cái bánh bao rồi.”

Ta cho rằng hắn hỏi xong thì thôi, cho tới khi cảm nhận được bàn tay to rộng xoa lên đầu ta, chọc cho lòng ta run lên.

Ta ngẩn ra tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào cho phải, một lúc lâu sau lại thấy hắn nhàn nhạt mở miệng: “Sao lại thế này?”

Bốn chữ mà thôi, nhưng lại khiến ta dâng lên một nỗi ấm ức tủi thân khó tả.

Từ khi di nương qua đời, chưa từng có người nào đau xót vì ta như vậy.

Ta kể cho hắn nghe mọi chuyện.

Hắn lại trào phúng ta: “Nhát gan.”

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi của Hạ Dực Sơ lại truyền khắp trong phủ, vang ra thật xa.

Nghe nói là trong ổ chăn hắn nằm có vài con chuột chết rất to.

Làm cho hắn bị dọa tới nỗi tè cả ra quần!

Ta ngẩng đầu, mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm nóc nhà, gương mặt tươi cười sáng lạn nói: “Đáng đời!”

Hôm nay là một ngày mặt trời rực rỡ, giờ ta đã có thể thấy được ánh sáng rồi, đương nhiên phải đi ra chợ chơi một chút nha.

Bởi vì không biết rõ nên tiểu nha hoàn vẫn rất cẩn thận đỡ lấy ta, chỉ sợ ta đụng phải chỗ nào đó, hoặc là vấp phải cái gì đó chẳng hạn. Nhưng ta nào có quan tâm được nhiều như vậy chứ, ta giống như con ngựa thoát cương, quét từ đầu phố tới cuối phố.

Thắng lợi trở về.

Ban đêm, khi mọi người đều say giấc.

Ta nằm bò ra bàn nuốt nước miếng với đống đồ ăn ngon mua lúc sáng đang bày ở trên bàn, thấp giọng thì thào: “Huynh có ăn bánh hạnh nhân ở phố Đông không?”

Trên xà nhà truyền tới thanh âm nhạt nhẽo, “Quá ngọt.”

“Vậy khô heo ở Trương gia thì sao?”

“Quá dai.”

“Thịt đông Phỉ Thúy?”

“Quá ngấy.”

Ta lập tức ngồi thẳng người lên, cười như chưa từng được cười, cất cao giọng nói: “Vậy mấy món quà cảm ơn này muội ăn hết nhé!”

Vừa dứt lời, sát thủ đại ca đã nhẹ nhàng nhảy từ trên xà nhà xuống đất, nếu không phải dư quang ta nhìn thấy được thì căn bản là chẳng nghe được chút tiếng động nào.

Hắn nhìn đống đồ trên bàn, ánh mắt dưới mặt nạ bạc tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Đây mà cũng coi là quà cảm ơn?”

Ta nghiêng đầu ngây ngô đáp, “Sao lại không được coi là nạ?”

Sát thủ đại ca: “Nói chuyện cho tử tế.”

3.

Ban đêm, sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, đang định đi vào giấc ngủ thì đột nhiên sát thủ đại ca phát hiện ra trên đầu giường ta có một cuốn thoại bản mới.

Lúc này, ta đang đưa lưng về phía hắn chải đầu, nghe thấy hắn ở phía sau như lơ đãng hỏi: “Một kẻ mù như ngươi, mua thoại bản làm gì?”

Ta nghe vậy thì hơi dừng lại động tác chải tóc, sau đó lại nhẹ nhàng mở miệng đáp lại: “Huynh có thể đọc cho muội nghe nha.”

“Muội đã chà lưng cho huynh rồi, giờ huynh giúp muội đọc sách, mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”

Hắn cười nhạo một tiếng, cũng không nói gì nữa, tùy tiện lật sách, một lúc sau mới nghi hoặc hỏi: “Sao đều là tranh thế, không có chữ à? Ngươi bị người ta lừa?”

“Nói bậy, lúc mua muội có nhìn qua mà, đều là chữ hết!”

Sát thủ đại ca: “...”

An tĩnh, an tĩnh như nước lặng.

Phía sau truyền tới áp suất thấp cùng với ánh mắt sâu xa, khiến cho ta cảm thấy như bản thân đang bị tra tấn.

Ta tận lực ổn định hô hấp, không để cho thanh âm mình run rẩy, giải thích: “Là Tuệ Nhi xem giúp muội đó.”

Không có lời đáp lại, nhưng ta biết hắn đang nhìn ta. Vì để không lộ bí mật, phải chứng minh được ta là mù thật, ta còn cố ý đi loạng choạng vướng phải cái ghế xong mới sờ được tới mép giường. Ánh mắt thâm sâu của hắn vẫn không có rời khỏi ta nửa phân, ta sợ hãi hắn mà biết sẽ lập tức rút đao ra kề lên cổ ta, đầu ta từ đây lìa khỏi xác. Sợ tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, gập ghềnh bò lên trên giường.

Cũng may mà hắn không hỏi tiếp, còn thật sự cầm thoại bản đọc truyện cho ta nghe.

Hắn ngồi ở mép giường của ta, trong phòng vang vọng âm thanh trầm thấp nhàn nhạt của hắn, nghe lâu lại có vài phần mê hoặc nhân tâm.

Ta nhịn không được lẩm bẩm nỉ non: “Sát thủ đại ca, huynh thật tốt.”

Hắn trầm mặc, ánh mắt đen tối: “Làm sao, muốn bắt chước trong thoại bản, làm cô vợ nhỏ của sát thủ lạnh lùng?”

Ta: “...”

Đại ca, huynh hiểu lầm ta rồi!

Ta bật dậy, ánh mắt cô đơn nhìn chằm chằm mặt đất, “Từ trước tới giờ muội vô cùng hâm mộ Hạ Dực Sơ, cha luôn ôm hắn kể chuyện cho hắn nghe, còn cùng hắn đọc sách, viết chữ nữa.”

Sát thủ đại ca nghi hoặc hỏi: “Thì sao?”

Ta đầy mong chờ cười hỏi hắn, “Huynh có thể làm cha nuôi của muội không? Cho muội cảm nhận tình thương bao la của cha có được không?”

Sát thủ đại ca: “...”

“Cút!”

Gần đây hắn luôn thử xem ta có mù thật hay không khiến thần kinh ta căng chặt không thôi, không dám lơi lỏng chút nào.

Cho tới tận ngày hôm đó, đại nha hoàn bên người đại nương cố ý đẩy ta ngã xuống đất. Ta ngã vào trong vũng bùn thì cũng thôi đi, nhưng lòng bàn tay lại còn bị cành cây khô đâm vào làm cho xước tới chảy cả máu.

Máu tươi rỉ xuống, thực sự có hơi đáng sợ.

Ta khập khiễng trở về phòng, nghĩ định tự mình xử lý một chút, ai ngờ người đang nằm trên xà nhà lại nhảy xuống.

“Làm sao đây?”

Trong thanh âm của hắn lộ ra vẻ phẫn nộ rất rõ.

Ta nhịn không được ấm ức, trong mắt doanh doanh ánh nước, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, cúi đầu nói mình bị người ta bắt nạt.

Sát thủ đại ca cũng không tức giận mắng ta mà xoay người ra ngoài luôn.

Hắn tới đây đã hơn nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện vào ban ngày, nhưng cũng không phải lần đầu tiên xuất đầu vì ta.

Trong lòng ta đột nhiên có một cảm xúc kỳ quái lấp đầy, rất muốn lớn tiếng nói với hắn: “Cha nuôi, cha tốt quá!”

Ta nhịn lại đau đớn trên tay, chạy theo phía sau hắn, nhìn hắn giống như những cao thủ trong thoại bản, ở trong bóng tối lấy đá ném thẳng vào người đại nha hoàn kia.

Đại nha hoàn bị đau tới thét lên một tiếng, trông cực kỳ nực cười.

Sau khi về phòng, cảm xúc của ta vẫn còn đang rất kích động, nhìn nam nhân đang cúi đầu bôi thuốc cho ta, hưng phấn nói: “Huynh lợi hại quá đi, chỉ một cục đá thôi mà đã giải quyết được bà ta rồi.”

“Bộ dáng bà ta quỳ rạp ra đất buồn cười quá đi mất!”

Sát thủ đại ca: “...”

Bàn tay đang bôi thuốc hơi dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, biểu tình trong mắt rất khó lường.

Bốn mắt nhìn nhau, giờ mà giả mù nữa thì cũng muộn rồi.

Cách lớp mặt nạ, ta cũng có thể cảm giác được vẻ cạn lời của hắn.

Ta nhếch miệng, cười lấy lòng: “Này còn không phải là muốn cho huynh một niềm vui bất ngờ sao?”

“Nhìn thấy được từ bao giờ?”

“Lần kì lưng đó.”

Sát thủ ca ca: “...”

“Ngươi muốn chết thế nào?”

“Chết dưới hoa mẫu đơn.”

“Nằm mơ!”

Hắn không có giết ta, rốt cuộc thì đúng là ta chưa từng nhìn thấy gương mặt sau lớp mặt nạ của hắn mà.

Chỉ là có một ngày nọ, khi đang ăn cơm, ta nghe cha ta nói khoảng thời gian trước Ngũ hoàng tử đã bị ám sát, bây giờ không rõ tung tích.

Triều đình phong tỏa tin tức, chỉ cho người âm thầm điều tra.

Hơn nữa còn nói, ở sau lưng của Ngũ hoàng tử có một vết bớt hình vuông, đó là đặc điểm của nam tử hoàng tộc.

Này... không phải đang nói tới sát thủ đại ca sao?

Ta vội vàng trở về phòng, bất chấp tất cả nhào tới quỳ gối xuống trước mặt hắn.

“Cha nuôi kính yêu, xin nhận một lạy của con gái!”

Ta cần phải ôm chặt cái đùi này nha!

Hắn bị ta làm cho ngẩn cả ra, một lúc sau mới hoàn hồn.

“Ngươi đang ép mua ép bán đấy à, ta không đồng ý.”

Hắn làm bộ phải đi, ta liền dùng đầu gối cọ về phía trước.

Có lẽ là do quá sốt ruột, lảo đảo một cái, thân thể nghiêng về phía trước, đầu đập vào cái.... của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play