Bởi vì mắt nhìn không rõ, tai nghe mơ hồ, mặt ta cũng tràn đầy vết sẹo, ta không làm được chuyện gì trong thanh lâu, chỉ có thể ngày ngày bưng nước cho các cô nương trong lâu rửa chân.
Nghe khách nhân thường xuyên bàn luận, tân hoàng đăng cơ mở rộng ân đức, tu sửa bốn trăm tám mươi tòa chùa miếu trong nước để cảm tạ thượng thiên, cho hắn tuy lưu vong gần nửa đời khổ sở vẫn có thể tìm lại được muội muội.
Thì ra Tiết tiểu thư nguyên lai là công chúa a.
Ta ngây thơ lại hâm mộ, lại nghĩ công chúa hay không cũng không quan hệ tới ta, sáng sớm vẫn nên đi tẩy rửa cái bô do khách nhân ban đêm để lại, lại múc nước giúp các cô nương tắm rửa thân thể đi.
Cô nương ta hầu hạ, thức ăn của nàng so với chủ chứa còn tốt hơn, mỗi ngày hơn mười loại đồ ăn, năm món hầm ba món mặn hai món canh, muốn ăn gà liền ăn gà, muốn ăn vịt liền ăn vịt. Hàng ngày ta đều bị nàng sai sử tới lui cọ rửa. Ngày ngày tới lui xung quanh mấy cái bô và giếng nước.
Nghe nói tân hoàng cảm thấy đã thua thiệt muội muội, cho nên cưng chiều nàng hết mực, cho nàng phong hào tôn vinh, đất phong nàng được hưởng so thân vương còn lớn hơn.
Nghe nói phủ công chúa của nàng lớn giống như hoàng cung, chất đầy kim châu ngọc bảo.
Nghe nói tân hoàng đến nay còn chưa lập gia đình, chính là sợ hậu phi không thương yêu công chúa, muốn công chúa không phải chịu chút xíu ủy khuất nào.
Nghe nói cả triều văn võ đều cảm tạ công chúa vì đại nghiệp của tân hoàng mà hi sinh rất lớn, từ bỏ vị trí cao cao tại thượng ẩn nhẫn tại dân gian làm người bình thường, ròng rã gần mười năm, chịu ủy khuất rất lớn.
Công chúa mệnh thật tốt, ai cũng muốn làm công chúa.
Ta nghe xong cũng muốn.
Ta tiếc nuối càng ra sức xoát lấy cái bô.
Nhưng cho dù làm công việc thô nặng này, bởi vì tầm nhìn mơ hồ không rõ, ta cũng có thể gây ra họa.
Một hôm ta phí hết sức xách theo chiếc thùng trở về, bởi vì bị người khác va vào, kết quả là ta mở nhầm phòng.
Ta sờ lấy cánh cửa đi vào, vừa đi vừa không xác định gọi:
“Cô nương…”
Còn chưa kịp nói hết câu liền bị người khác đè xuống đất, mặt bị đè trên đất đau đến hoảng, ta tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ: “Xin lỗi đại gia, ta đi nhầm phòng rồi, quấy rầy ngài!”
“Xin lỗi, là do ta mù lòa!”
Đối phương nắm lấy mặt ta, nhìn hồi lâu vào mắt ta, xác định ta là một người tàn phế. Hắn nói với ta cái gì đó, do rối loạn ta cũng không nghe rõ, chỉ một mực mê mang lắc đầu.
Hắn thở dài, quay đầu nói:
“Tổng thống lĩnh thị vệ đại nhân, ngài nhìn, nơi này còn có người sống!”
Ngự tiền thống lĩnh thị vệ đang tra án bên trong hai mắt nhíu lại, bưng chén trà, vừa muốn nói diệt khẩu.
Đảo mắt liền ngừng lại đi đến, nhìn mặt ta hồi lâu nói:
“Tiểu nha đầu!”’
Hắn giống như nhận ra ta, gọi người mang ta đến. Nói:
“Ngươi không phải là nha đầu hầu hạ tại Tiết phủ sao. Làm sao lại đi vào trong thanh lâu?”
Ta cố gắng lắm mới nghe rõ, thành thật trả lời hắn: “Bởi vì bọn hắn nói ta trộm vòng tay của Tiết tiểu thư, cho nên đem ta bán đi.”
Tổng lĩnh thị vệ muốn cười, bộ dáng tai điếc mắt mù thế này có thể trộm cái gì vòng tay cơ chứ, rõ ràng chính là bị gia chủ kiếm cớ đuổi đi.
Nhưng mà nụ cười này còn chưa hiện, hắn liền dừng lại.
“Tiết tiểu thư tính tình hiền hoà, lúc ở Tiết gia cũng thường xuyên làm việc thiện, như thế nào bởi vì trộm một cái vòng tay liền đem người đánh thành dạng này, bán vào loại địa phương này.”
Hắn nặng nề nói, nhẹ nhàng sờ lấy mặt ta.
Ta nhìn hắn, dù thấy không rõ, nhưng cạnh hắn có mùi hương thoang thoảng, làm tâm tình ta trở nên hốt hoảng.
Giống như…giống như, gió thổi màn xe ngựa, hương bạc hà thoang thoảng, vương vất nhẹ nhàng trong ký ức nhiều năm trước.
“Ca ca.” Ta thì thào nói, “Ca ca đừng khóc.”
“Bọn họ còn sống. Bọn họ sẽ còn trở lại.”
Ta như đi trong sương mù, không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ mơ hồ cảm thấy giống như lời nhiều năm trước ta muốn nói, nhưng lúc đó nói không rõ, hiện tại rốt cục có thể nhớ ra để nói rõ ràng.
Tổng lĩnh thị vệ sửng sốt.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn nghiêm túc nhấc lên.
Rồi đột nhiên sững sờ.
“Công chúa.”
Hai mắt hắn thất thần, tựa như phát điên, không biết sao giữ chặt lấy vai ta nhìn vào mặt ta, toàn thân hắn chấn động, hét thảm một tiếng.
“Công chúa!”