Một năm kia thiên hạ đại loạn.
Hưng Vương ở Thịnh châu phản rồi, triều đình người ngã ngựa đổ, tựa hồ ai cũng không nghĩ tới còn có một thế lực cường đại như vậy tồn tại.
Tiết gia cũng bao gồm trong đó, giống một chiếc thuyền nhỏ, gió táp sóng xô.
Thế nhưng dù thế lực Hưng Vương cường hãn như thế, vẫn phái một đội quân đến cẩn thận che chở Tiết gia, khiến bọn họ không bị chiến tranh ảnh hưởng đến.
Không biết vì sao, Hưng Vương ở Thịnh châu càng cường đại, không khí ở Tiết gia càng căng thẳng, lo sợ bất an.
Toàn bộ Tiết phủ tràn ngập một loại áp lực khó tả, giống như một tấm màng căng, có thể tùy thời đâm thủng loại an ổn hư giả này.
Ngược lại thái độ gần đây của Tiết phu nhân đối với ta bỗng nhiên hiền lành không ít. Có đôi khi, sẽ còn hỏi một chút chuyện khi còn bé ta đã trải qua, bảo ta cẩn thận nhớ lại xem còn nhớ được chút gì hay không.
Ta kinh sợ, cũng không nhớ rõ chính xác cái gì, chỉ có thể hồi bẩm: “Có. Khi còn bé, nô tỳ giống như thường xuyên đi xe ngựa, còn nhớ cỗ xe kia chạy ngược chạy xuôi, làm đầu óc ta choáng váng.”
“Còn, còn có, có một con đường rất dài rất rộng, hai bên là tường cao màu đỏ, ta ở ngay giữa đường nhảy nhót đi tới.”
“Giống như…Giống như....”
Ta cau mày cố gắng suy tư:
“Giống như còn nắm tay một người.”
Nhưng mà người nắm tay ta là ai, ta lại nhớ không được.
Chỉ là đôi lúc trông thấy tường cao màu đỏ, thỉnh thoảng ta sẽ giật mình dừng lại một hồi, ôm chậu quần áo, ngửa đầu nhìn cây liễu bên tường ngơ ngẩn.
Cây liễu bên tường, mái hiên bán nguyệt, quang cảnh này như thân thuộc lại như xa lạ, có lẽ là quang cảnh xa nhất mà ta có thể nhìn thấy.
Cuối cùng có một ngày, Tiết tiểu thư gọi ta đến trước mặt nàng.
Ta quỳ trên đất, cái gì cũng không biết, không hiểu.
Nàng nhìn ta vừa cảnh giác vừa ghê tởm, trong mắt đầy không cam lòng cùng ghen ghét không cách nào che dấu.
Ta không biết Tiết tiểu thư nhìn ta như vậy làm gì, ta còn có cái gì đáng cho nàng ghen ghét cơ chứ.
“Sự tình khi còn bé ngươi còn nhớ cái gì? Tất cả đều nói ra!”
Ta ngỡ ngàng, phản ứng ngốc ngếch chậm chạp, thực sự chỉ có thể lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Không nhớ rõ cái gì, ngay cả cái bóng mơ mơ hồ hồ kia cũng đã gần như tan biến. Cũng không biết những ký ức ấy, có cái gì tốt hay sao mà ai ai cũng hỏi đi hỏi lại.
Tiết tiểu thư không hỏi nữa.
Ngày Hưng Vương Thịnh Châu đánh vào kinh thành, Tiết phủ trả qua một đêm yên tĩnh.
Lúc hừng đông, đèn đuốc bỗng nhiên sáng rực, trắng bệch giống báo tang.
Có người truyền lời đến nói, Hưng Vương Thịnh Châu thắng lợi, lên ngôi rồi.
Xương Vương soán vị nhiều năm, rốt cục bị lật đỏ, quốc phúc quy nguyên.
Bên ngoài người người đều thật cao hứng, ta cũng muốn giống người ta tỏ ra cao hứng, nhưng mà ta không đọc sách qua, không biết chữ, cũng không biết rõ cái gì đăng cơ hay không đăng cơ cả.
Chỉ biết chúng ta ngày hôm nay rốt cục có một Tân hoàng.
Cũng chính đêm hôm ấy.
Ta chịu một đêm đánh đập, bọn họ nói ta trộm vòng tay của Tiết tiểu thư, đánh ta tới hừng đông, rốt cuộc ta cái gì cũng nghe không rõ, nhìn không thấy nữa.
Hết thảy đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
Bất luận là người trước mắt, sự tình trước mắt hay là sự tình lúc trước ta đều không còn chút ký ức nào.
Lúc bị bán cho người môi giới, rời khỏi Tiết phủ, ta nhìn khoảng trời bên trên, bỗng nhiên cảm thấy ký ức giống như bụi bặm bay lên, nứt ra lộ ra một chút kẽ hở. Là ai?
Bên tường đỏ cao cao kia, ta nhảy nhảy nhót nhót, bàn tay nắm lấy tay một người.
Là ….ca ca sao?
Thật kỳ lạ, ta từ lúc nào có ca ca cơ chứ?
Ngày đó, nghe nói tân hoàng giá lâm Tiết phủ.
Thiên hạ chúc mừng hắn, hắn ôm lấy nhị tiểu thư Tiết gia khóc đến khó tự kiềm chế.
Hắn nghẹn ngào nói: “Ca ca đến rồi, Tuế Tuế, ca ca đến rồi đây.”
Mà lúc này đây ta ở trong kho củi của thanh lâu, người người ăn mừng Tân hoàng lên ngôi, lại đón được muội thân yêu của người về, ta cũng được cho một cái bánh bao.
Bánh bao trắng tinh, thơm ngào ngạt, rốt cục ta cũng được sống cuộc sống tốt hơn rồi.