Độc Quyền Thiên Vị

Chương 4: Em bị bệnh sao?


1 tháng

trướctiếp

Ở trước mặt Cố Tắc Yến, cô ta luôn có thể nhanh chóng thả lỏng.

Lúc trước bỏ mặc anh rời đi, lần đầu tiên anh tức giận với cô ta. Nhưng giây phút cô ta rơi nước mắt, trong ánh mắt anh cũng chỉ có đau lòng và không thể buông tay được.

Cho nên Lương Ngôn biết, bất kể cô ta có tuỳ hứng như thế nào, Cố Tắc Yến đều sẽ bao dung mình.

“Anh đừng để em chờ lâu nha, ở nước ngoài em mải mê theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, cuộc sống không theo quy luật nên dạ dày không được tốt cho lắm.”

Cố Tắc Yến nhíu mày, tay nắm chặt thành quyền rồi đứng lên đi về phía Lương Ngôn.

“Em muốn ăn cái gì?”

“Anh quyết định đi.”

“Món Quảng Đông nhé.”

Lương Ngôn cười mặt mày cong cong, “Anh còn nhớ rõ em thích ăn gì sao!”

Cố Tắc Yến không tiếp lời, tự mình nói tiếp, “Đối diện có nhà hàng Việt Vị Hiên, món Quảng Đông ở đó cũng khá được.”

Lương Ngôn không thích anh lảng tránh sang chuyện khác, lại hỏi một câu, “Nhà hàng Đỉnh Vị trước kia chúng ta thường ăn còn mở không?”

“Hai năm trước đóng rồi.” Giọng điệu của anh bình tĩnh, Lương Ngôn sửng sốt một chút, chờ tới lúc phản ứng lại, Cố Tắc Yến đã cách cô ta một khoảng.

Cô ta chạy chậm vài bước đuổi theo sau, muốn nhìn sắc mặt Cố Tắc Yến. Phát hiện sắc mặt anh bình tĩnh khiến cô ta thật sự hụt hẫng.

Cô ta rất muốn mở miệng nói chuyện hỏi xem bạn gái hiện tại của anh là dạng người thế nào nhưng lại sợ lời nói ra khỏi miệng sẽ phá vỡ sự cân bằng nhất định nào đó giữa hai người.

Cô ta cũng không hy vọng bản thân ở trong mắt Cố Tắc Yến là con người ích kỷ chỉ biết ghen ghét.

Tới nhà hàng, Cố Tắc Yến để cô ta gọi đồ ăn. Sau khi Lương Ngôn gọi đồ mà anh thích ăn xong lại nghiêng đầu nhìn anh không rời mắt.

Cố Tắc Yến đã thay đổi rất nhiều, khí chất trên người trầm lắng, phong thái thượng lưu khéo léo lộ rõ nhưng lại có chút lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy có khoảng cách.

Anh của trước kia là người vô cùng ấm áp, xuyên qua đôi mắt nâu là có thể cảm nhận được tình cảm chan chứa sâu đậm trong đó.

Là dịu dàng, tinh tế.

Nhưng hôm nay, đôi mắt của anh đã bị thấu kính lạnh băng ngăn cản, Lương Ngôn không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh được nữa.

Hai người yên lặng ăn trong chốc lát, sau khi ăn xong, Cố Tắc Yến gọi người phục vụ tới, nói muốn đóng gói một phần cháo cá lát mang về.

“Anh còn chưa ăn no sao?” Lương Ngôn kinh ngạc hỏi.

Cố Tắc Yến dùng khăn lau tay, cụp mắt bất động thanh sắc đáp lời, “Đưa cho một người.”

Nụ cười trên mặt Lương Ngôn đông cứng, sau khi điều chỉnh trạng thái của mình, cô ta mới hỏi một câu, “Là bạn gái anh sao?”

Cố Tắc Yến gật đầu.

Lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Lương Ngôn cố ý làm rơi chìa khoá của mình. Cố Tắc Yến nhặt lên đưa cho cô ta, Lương Ngôn nhìn theo vẻ mặt của anh, sau đó buồn bực nói, “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Cố Tắc Yến biết tâm tư của cô ta, cái móc chìa khóa kia từng là đồ đôi của bọn họ. Sau khi Lương Ngôn trở về cố ý dùng nó, anh ta đều thấy ở trong mắt.

Nói không rung động là không có khả năng, dù sao tình cảm khi đó cũng sâu đậm như vậy.

Anh ta cũng từng suy xét xem có nên quay đầu lại không, chỉ là lại không nhịn được mà nhớ tới Dịch Nhiễm.

Anh ta không nói thẳng, yên lặng chuyển đề tài.

“Anh đưa em về trước.”

Lương Ngôn lên xe của anh ta, ngồi ở vị trí ghế phụ, hờn dỗi hỏi một câu, “Cô ấy ngồi xe anh cũng ngồi ở vị trí này sao?”

Cố Tắc Yến nghe xong lời này, trái tim đột nhiên nhảy dựng.

Dịch Nhiễm là người đã đồng hành cùng anh ta xây dựng sự nghiệp. Ngày tháng khi đó vô cùng khổ cực, ngoài công cụ chính là một cái bình ắc quy nhỏ. Khi đó anh ta cũng không có tâm tư chăm sóc ai cả, Dịch Nhiễm ngồi ở ghế sau, bị gió thổi nhiều lần cảm lạnh. Nhưng mỗi lần bình ắc quy hết điện, cô đều cười tủm tỉm rồi nói với anh ta rằng mình thích ngồi vị trí này, còn nói ngồi đó rất kích thích.

Sau này bọn họ chính thức ở bên nhau, nhưng Cố Tắc Yến lại cảm thấy khó chịu.

Anh ta đã nhiều lần tự nói với chính mình quên đi Lương Ngôn và chấp nhận Dịch Nhiễm.

Anh ta cảm thấy chuyện này cần rất nhiều thời gian mới có thể sắp xếp hoàn chỉnh những thứ này.

Đưa Lương Ngôn tới trước cửa nhà, Cố Tắc Yến nhìn thoáng qua nhà cô ta. Là một căn nhà nhỏ hai tầng, tuy rằng vị trí tương đối hẻo lánh nhưng hoàn cảnh sống cũng khá tốt.

“Anh có muốn vào trong ngồi chơi không?”

Biểu tình Cố Tắc Yến đơ ra, nhớ tới một ít chuyện không quá vui vẻ trong quá khứ.

“Không cần đâu.”

Lương Ngôn yên lặng nhìn anh trong chốc lát rồi nói, “Bây giờ mẹ em không giống trước kia nữa.”

“Thế sao?” Cố Tắc Yến cười tự giễu một tiếng, sắc mặt trở nên không được tốt cho lắm, anh ta rời tầm mắt, thấp giọng nói một câu, “Anh đi trước đây.”

Anh ta có hơi bực bội rồi lái xe đi, lang thang không có mục tiêu để hóng gió. Trong đầu Cố Tắc Yến thật sự rất loạn, nghĩ tới rất nhiều chuyện của trước kia.

Anh ta đã từng cho rằng, cả đời này sẽ chỉ say đắm một mình cô.

Chỉ là, trong thời gian tốt đẹp nhất, Lương Ngôn lại tự tay kết thúc tất cả.

Có lẽ là anh ta từng dung túng cô vô điều kiện, vì thế mới làm cô cảm thấy mặc cho chuyện gì xảy ra, anh ta đều có thể tha thứ.

Cố Tắc Yến đi lượn một vòng lớn, chờ tới khi đến cửa nhà Dịch Nhiễm, hộp cháo cá lát cũng đã lạnh.

Lúc Dịch Nhiễm mở cửa, biểu tình lười nhác, ngẩng đầu nhìn thấy anh ta thì hơi kinh ngạc.

“Sao anh lại tới đây?”

Cố Tắc Yến nhíu mày, dường như không thích phản ứng này của cô cho lắm. Anh ta nghiêng người đi vào bên trong, sau đó đặt cháo lên bàn ăn.

“Mang cháo cho em.”

Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu, “Em bị bệnh sao?”

Dịch Nhiễm lại ngây người một hồi, nội tâm sinh ra cảm giác kỳ quái.

Hôm nay Cố Tắc Yến ra ngoài bị đập đầu vào cửa sao?

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lắp bắp trả lời, “Không có chuyện gì to tát hết, chỉ là cảm mạo thôi.”

Cố Tắc Yến nhìn quanh bốn phía, khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, lại nhìn Dịch Nhiễm một cái, sắc mặt cô cũng không được tự nhiên.

Cố Tắc Yến đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, “Anh còn có chút việc.”

Dịch Nhiễm vốn định hỏi anh ta có muốn ăn cháo chung hay không, nghe vậy gật đầu, “Trên đường đi lái xe cẩn thận một chút.”

Cố Tắc Yến lên tiếng rồi xoay người ra khỏi cửa, lúc tới cửa lại như nghĩ ra điều gì đó, không quay đầu lại mở miệng nói, “Ngày mai chúng ta đi dạo đi.”

Dịch Nhiễm ngây người. Cố Tắc Yến không được tự nhiên mím môi nói tiếp, “Ngày mai 11 giờ anh tới đón em.”

Dịch Nhiễm ‘ừm’ một tiếng, chờ tới lúc cô phản ứng lại đã nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Tắc Yến đã rời đi.

Cô có hơi bối rối, giữa cô và Cố Tắc Yến chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Số lần hẹn hò cũng không có là bao, phần lớn đều tan rã trong sự không vui. Cố Tắc Yến không thích có tiếp xúc tay chân với cô, cô mà nắm tay anh ta khi chưa được cho phép sẽ khiến anh ta cực kỳ tức giận.

Sao anh ta đột nhiên lại đưa cháo tới cho cô, còn muốn đi hẹn hò nữa?

Trong lòng Dịch Nhiễm có trăm mối cảm xúc rối như tơ vò.

Cố Tắc Yến từng là mục tiêu cô hướng tới, là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay cô yêu đương, yêu tới mức vứt bỏ những người yêu thương mình.

Là rất ngu ngốc, bây giờ cô nhớ lại cũng cảm thấy thật sự không đáng. Nhưng bây giờ, cô đã chạy vào ngõ cụt, con đường phía sau đều bị đá to ngăn chặn, chỉ có thể một đường đi tới cuối.

Cố Tắc Yến hẹn thời gian không khéo chút nào cả. Hôm nay là ngày cô đi nộp bản phác thảo, suy nghĩ duy nhất của cô lúc này là cầu xin đừng có đụng phải Lâm Chiêu.

Lúc sáng cô đã cảm nhận được bệnh cảm mạo của mình ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Sau khi uống thuốc, triệu chứng cũng không giảm bớt, ngược lại càng trở nên mơ màng muốn ngủ.

Thật không khéo, hôm nay Lâm Chiêu cũng ở đây, mấy người khác được đề cử cũng có mặt.

Dịch Nhiễm vốn cho rằng có thể kết thúc rất nhanh, nào biết nhân viên công tác nói còn muốn thương lượng với bọn họ, giữ bọn họ ở lại phòng khách, đoàn người theo Lâm Chiêu ra ngoài.

Dáng vẻ Đặng Vi tràn đầy tin tưởng, mặt mày tươi cười nhắn tin với người khác. Một người khác thì trong trạng thái ôn hoà, mặc cho số phận.

Vốn dĩ Dịch Nhiễm đã không ôm bất kì hi vọng nào, cô cho rằng mình sẽ nhanh chóng bị đào thải, nào biết bọn họ thảo luận chừng một tiếng đồng hồ vậy cũng chưa xong.

Dịch Nhiễm cúi đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn mười giờ, cô trở về còn phải tốn hơn nửa tiếng mới đến nhà.

Đến lúc đó Cố Tắc Yến tới nhà để đón cô mà phát hiện cô không ở nhà, có khi lại cảm thấy không vui.

Loại tâm lý này thật ra không tốt chút nào, cô hẳn là nên hào phóng nói chuyện với anh ta. Nhưng có lẽ là đã ở trong vỏ bọc quá lâu, cô cũng không dám ngả bài với Cố Tắc Yến.

Bây giờ công ty của Cố Tắc Yến cũng phát triển trò chơi, nếu anh ta biết chuyện này, trong lòng anh ta sẽ có cách giải quyết.

Cô rơi vào trong suy nghĩ của mình một hồi lâu, hơn nữa đầu càng ngày càng nặng, cô không ý thức được Lâm Chiêu trở lại.

Nghe được tiếng gõ bàn nặng nề, cô mới mờ mịt lấy lại tinh thần.

Nhìn trái nhìn phải, thấy Đặng Vi ghét bỏ nhìn mình, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Lâm Chiêu không vui.

Vẻ mặt anh lạnh lùng theo công thức, đôi mắt nhìn cô cũng không hề có độ ấm. Không nói lời nào khiến người ta cảm giác mưa bão sắp tới.

Dịch Nhiễm không tự giác rét run.

“Nếu cô không để ý tới cơ hội này.”

Anh tạm dừng, ánh mắt xa cách, “Bây giờ có thể rời đi.”

Cô tới nhận lời mời làm việc, bị Boss phê bình như vậy, có lẽ là chuyện hôm nay hoàn toàn thất bại rồi.

Mấy năm gây dựng sự nghiệp cùng Cố Tắc Yến, cô đã bị ăn mắng rất nhiều, vốn còn cho rằng trái tim mình đã đủ mạnh mẽ. Trước kia cô không vui sẽ phát giận, bây giờ đa phần thời gian cô đều có thể tự dỗ dành chính mình.

Nhưng chỉ mới vài giây ngắn ngủi lại khiến cô nảy sinh cảm xúc như mình đang làm ra vẻ.

Thói quen xâm nhập vào trong tận cốt tuỷ, một khi ý chí yếu ớt sẽ lộ ra bên ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau tra nam tìm đường chết, có thể đóng gói đồ đạc cút đi luôn!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp