“Sự sáng tạo thì cũng được, nhưng về mặt xử lý chi tiết không đủ tinh tế, không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta.”
Dịch Nhiễm bình tĩnh lắng nghe, cũng đã dự kiến kết quả trong lòng. Trò chơi này là dự án lớn, hoạ sĩ muốn có được cơ hội này nhiều vô số kể. Dịch Nhiễm vẫn biết tự mình hiểu mình.
Cô còn đang suy nghĩ xem có nên đứng dậy cúi chào rồi cảm ơn hay không, Lâm Chiêu lại mở miệng.
“Nội trong một tuần phải sửa lại bản thảo cho tốt.”
Dịch Nhiễm giật mình ngẩng đầu đã thấy Lâm Chiêu đứng dậy, cũng không nhìn cô một cái mà đi ra khỏi phòng.
Cô hậu tri hậu giác* mà đi ra ngoài, cũng may có nhân viên nhắc nhở cô, bảo cô chuẩn bị cho thật tốt, tranh của cô được rất nhiều người trong tổ chế tác xem trọng. Tuy rằng chi tiết nhỏ không đủ tinh tế nhưng phong cách rất hấp dẫn người khác.
(*một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra)
Tới lúc ra khỏi phòng rồi mới biết người tới dự tuyển rất nhiều.
Có một người Dịch Nhiễm quen biết, tên là Đặng Vi, là hoạ sĩ vẽ tranh giả tưởng nổi tiếng. Số fans trên mạng lên đến bảy số, mỗi lần tuyên bố tác phẩm mới trên mạng, số lượt chia sẻ cao vô cùng.
Đại Mộng Tam Sinh là dự án lớn, độ thảo luận trên diễn đàn cũng rất nhiều. Trong lòng Dịch Nhiễm thầm tính toán xem nên cảm thấy kết cục của mình bi thảm thế nào.
Lúc cô ra khỏi toilet đã nhìn thấy xung quanh Đặng Vi có không ít người. Sau đó có một hoạ sĩ đi cùng cô tới cười hai tiếng, cảm thán nói, “Ở đây có người nổi tiếng, chúng ta tới cũng chỉ góp cho đủ số lượng thôi.”
Nói rồi, đối phương lại liếc cô một cái, hỏi cô, “Bọn họ có bảo cô tuần sau đi làm không?”
“Có.” Dịch Nhiễm ăn ngay nói thẳng.
“Vậy cô cũng đừng quá để bụng, đây là quá trình đáng có rồi, kết quả lưu truyền trong nội bộ. Tôi vừa mới thấy bên đầu tư tới tìm Đặng Vi nói chuyện xong.”
Dịch Nhiễm nghĩ tới dáng vẻ không chút để ý của Lâm Chiêu, nghĩ rằng cô nên dừng ở đây là tốt nhất, không cần tự rước lấy nhục.
Năm đó cô là người tính toán chi li, nếu ai đắc tội cô, nhất định sẽ bị đáp trả bằng cách khác. Đương nhiên, cô biết Lâm Chiêu không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng cô cũng không cảm thấy anh có thể rộng lượng như vậy, có thể cho người từng làm mình tổn thương một sắc mặt tốt.
Tuy rằng nhận thấy rõ hiện thực, nhưng cô còn phải sống. Bây giờ cô gửi sơ yếu lý lịch cho nhiều nơi trên mạng nhưng cơ bản đều như đá chìm đáy biển. Nếu bây giờ đã có cơ hội, cô cũng bất chấp có thể thành công hay không, chỉ muốn cố gắng làm việc.
Từ nhỏ cô đã thích vẽ tranh, mẹ cô qua đời sớm, ba cô vẫn luôn coi cô là hòn ngọc quý trên tay. Biết cô thích vẽ tranh nên tìm gia sư tốt nhất cho cô. Chỉ là, sau này cô lại thích truyện tranh, vậy nên mấy cái phác hoạ, tranh sơn dầu gì đó cũng không muốn học thêm nữa.
Trước kia cô có rất nhiều bạn bè chị em ‘plastic’, lúc nào cũng nói xấu sau lưng ám chỉ đồ cô thích không đủ cao quý, không bày biện được. Chỉ là, khi đó cô có người ba hết mực yêu thương mình, ba nói, chỉ cần là đồ cô thích, cái gì cũng đều tốt nhất.
Cô vì Cố Tắc Yến làm chuyện khiến ông tổn thương, cảm giác áy náy ngày đêm đều ép cô tới mức khó thở.
Cô suy nghĩ lại cảm thấy khó chịu, vùi mình trong căn phòng nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng lại hoang mang.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên nhắc nhở cô, cô lại cúi đầu xem, là tin nhắn Cố Tắc Yến gửi tới.
Anh ta trả lời tin nhắn mấy ngày trước cô gửi, hôm đó cô hỏi khi nào anh có thời gian rảnh thì cùng đi ăn cơm.
“Gần đây rất bận, chờ có thời gian anh sẽ nói với em.”
Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm hàng chữ kia, cuối cùng nhắn lại một chữ được rồi ném điện thoại sang một bên.
Quan hệ bây giờ của bọn họ, giống như là đồng nghiệp không thân vậy.
Thật ra cô rất muốn liều chết một phen, gửi cho anh ta một câu chúng ta chia tay đi. Nhưng sau khi nghĩ tới điều này lại không có dũng khí cầm điện thoại.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc trước khi thích anh ta, cả người nhiệt huyết khí thế, quyết không sợ trời không sợ đất.
Chỉ là cảnh tượng theo đuổi vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng chút rung động trước kia không biết ném tới nơi nào.
Dù có thích nhiều tới đâu cũng không chịu nổi trái tim băng giá. Dịch Nhiễm nghĩ, bây giờ cô không muốn kết thúc hoàn toàn, có lẽ là muốn quật cường chứng minh, mình không phải đồ ngốc.
Ai có thể nghĩ tới kết quả của phản nghịch lại là hai bàn tay trắng chứ? Cô cười khổ một câu, tự cảnh cáo bản thân, đây là lần cuối cùng mình do dự vì Cố Tắc Yến.
Nếu còn có lần sau, vậy thì tạm biệt.
Không muốn mình rơi vào trong đống cảm xúc rối rắm này, Dịch Nhiễm bò dậy vẽ tranh. Trong đầu cô đã có dàn ý bước đầu, chỉ là thời gian quá gấp, nơi cần trau chuốt thật sự rất nhiều, thật sự là một công trình lớn.
Tối đó, cô thức tới tận 12 giờ ngày hôm sau, cả người như bị lột mất một lớp da vậy.
Lúc Khương Ý bước vào văn phòng của Lâm Chiêu đã nhìn thấy một chồng tranh vẽ trên bàn anh.
“Anh, đây là tranh dự tuyển Đại Mộng Tam Sinh lần này sao?”
Lâm Chiêu lên tiếng xem như đáp lại.
Khương Ý tủm tỉm lại gần hỏi, “Em có thể xem trước không? Anh yên tâm đi, nhất định em sẽ không tiết lộ bí mật thương nghiệp đâu mà.”
Lâm Chiêu không nói không được, Khương Ý hiểu ý nên tự mình xem tranh.
“Em cảm thấy hai bức này rất ổn.”
Lâm Chiêu nhìn lướt qua, là tác phẩm của Dịch Nhiễm và Đặng Vi.
Thành viên của phòng làm việc cũng nhất trí với suy nghĩ của cô.
Bây giờ mọi người đang do dự, không biết nên tuyển ai.
“Thật ra đều có thể mà? Đại Mộng Tam Sinh là dự án lớn, sức mua của fan nguyên tác của nhiều. Phong cách chỉ cần dựa trên nhân vật là được. Nhưng mà bức tranh của Đặng Vi dường như có khí thế hơn một chút, có thể làm fan nguyên tác hài lòng.”
Thấy Lâm Chiêu không có phản ứng, trong lòng Khương Ý có một suy nghĩ, sau đó cẩn thận hỏi, “Anh, anh vừa ý tác phẩm của Dịch Nhiễm sao?”
Thần sắc Lâm Chiêu khẽ đổi, phủ nhận, “Không phải.”
“Thật sao? Nhưng bây giờ thế nào thì cũng thấy Đặng Vi thích hợp hơn, thật ra anh có thể đưa ra lựa chọn rồi.”
Lâm Chiêu không nói gì nữa, Khương Ý sợ nhất là dáng vẻ này của anh, vội chắp tay trước ngực bày ra dáng vẻ lấy lòng.
“Được rồi, anh trai em vô cùng anh minh, em không lắm mồm nữa, anh quyết định là được rồi.”
Cô lại nhìn trộm Lâm Chiêu một cái, thấy anh thu hai bức tranh lại.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy thái độ của Lâm Chiêu với hai bức tranh không hề giống nhau.
Tay anh, lúc rút ra, còn dừng lại một hồi trên chữ ký của bức tranh kia.
Khương Ý ghé lại nhìn thoáng qua, là hai chữ
— Dịch Nhiễm.
…
Dịch Nhiễm thức khuya hai ngày đêm liền, cảm nhận được cơ thể không khoẻ chút nào.
Gió đêm có hơi lớn, chờ tới lúc cô ý thức được đi đóng cửa sổ thì đã cảm lạnh.
Hôm nay ngồi trước bàn vẽ tranh, bên cạnh cô là đống lớn khăn giấy. Dịch Nhiễm vừa hắt xì vừa lấy giấy lau mũi, xương cốt trên người cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cũng không biết có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hay không mà Cố Tắc Yến lại chủ động gọi điện thoại cho cô.
Lúc nhận được điện thoại của anh ta, Dịch Nhiễm còn đang suy nghĩ về tạo hình nhân vật.
Nữ chính Đại Mộng Tam Sinh – Nghê Thường là một người cực ngầu. Tính cách kiên cường, mục đích làm việc gì cũng rất mạnh mẽ. Cho nên quần áo thiết kế cho nhân vật này đều phải thật ‘chiến’. Mà nam chính Tuỳ Ngọc thì là một đại tướng quân, mặt mày góc cạnh khí chất anh hùng.
Lúc đang phối hợp thiết kế, não cô bắt đầu trở nên chập chờn, vẽ sao cũng không hài lòng. Tâm lý suy sụp, giọng điệu lúc nói chuyện với Cố Tắc Yến trở nên không ổn lắm.
“Anh tìm tôi có việc à?”
Hô hấp của Cố Tắc Yến chững lại, một lúc sau mới trả lời.
“Em đang bận sao?”
Dịch Nhiễm hoàn hồn, sau khi khôi phục cảm xúc bình tĩnh đáp lại, “Không phải.”
Cố Tắc Yến cũng không hỏi kỹ nguyên nhân, việc tư của cô, anh ta cũng chưa từng hỏi quá nhiều.
“Hai ngày nữa đi ăn cơm cùng anh đi.”
Dịch Nhiễm nghe anh ta nói vậy, hô hấp cũng nhẹ lại, cô cụp mắt nói một câu, “Anh xong việc rồi sao?”
Lời này cũng không biết động tới dây thần kinh nào của Cố Tắc Yến, lúc mở miệng, giọng nói của anh ta rõ ràng là không tốt chút nào.
“Dịch Nhiễm, em đừng vô cớ gây rối.”
Lúc nghe thấy lời này, Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim như bị cái gì đó nặng nề cắn xé.
Mấy chữ ‘vô cớ gây rối’, ở trong cuộc sống của cô, chưa từng có ai nói vậy với cô bao giờ.
Cho nên, trời cao vẫn rất công bằng. Phái một người như vậy tới để mài bớt góc cạnh của cô.
“Tôi không gây rối với anh.” Cô bình tĩnh biểu đạt quan điểm của mình. Bệnh cảm mạo dường như ngày càng nặng, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu gần chết, nuốt nước bọt cũng cảm thấy đau.
Cố Tắc Yến thấy cô nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bất an. Anh ta nghe ra trạng thái bây giờ của Dịch Nhiễm không ổn cho lắm, chỉ là tình hình bây giờ khiến anh ta không dám nói nhiều với cô.
Anh ta sợ hãi tình trạng trước mắt.
“Cứ vậy đi, hai ngày sau anh qua đón em.”
Nói xong thì tắt điện thoại, Dịch Nhiễm nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, một hồi lâu sau mới cười gượng được một tiếng.
Vậy tùy anh ta đi.
Thật ra bây giờ anh ta không tìm tới cô, cô cũng không còn để ý như trước nữa. Giữa bọn họ chỉ thiếu mỗi một câu chia tay mà thôi, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai sẽ có người nhắc tới.
Cố Tắc Yến gọi cho Dịch Nhiễm xong, đưa tay đè giữa lông mày. Lúc này trợ lý gõ cửa tiến vào, nói Lương Ngôn tới đây.
Anh ta do dự trong chốc lát vẫn để người vào trong.
Lương Ngôn vào trong văn phòng của anh ta, nhìn khuôn mặt nặng nề đó thì hơi sửng sốt một chút rồi cong môi cười.
“Anh làm sao thế, nhìn thấy em nên không vui sao?”
Cố Tắc Yến ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
“Tìm anh có việc?”
Lương Ngôn rất tự nhiên ngồi trên sofa, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt hờn dỗi.
“Muốn hẹn anh đi ăn cơm thôi mà.”
Cố Tắc Yến than nhẹ một tiếng, muốn nói vài câu nặng lời, nhưng mà nhìn thấy Lương Ngôn, chút bực bội vừa sinh ra nháy mắt được đè nén.
“Anh còn có việc bận.”
Lương Ngôn cũng không thể hiện sự thất vọng, duỗi chân ra, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
“Em chờ anh.”