Cả một tuần Lâm Bác Văn giường như mất hút khỏi công ty, giường như không một ai thấy anh xuất hiện.

Bên công ty Y Tĩnh Hương cũng xin nghỉ phép vài ngày.

Hạo Hiên mấy ngày không thấy Lâm Bác Văn trong lòng cứ bồn chồn, định nhắn cho anh nhưng lại thôi. Nghĩ lại thì bản thân cũng chẳng có tư cách gì để lo lắng cả. Nghĩ là vậy nhưng Hạo Hiên vẫn đứng dậy đi tới văn phòng của Lâm Bác Văn, vừa định gõ cửa, thì thư ký Vũ từ đâu đi đến

“Lâm Tổng hôm nay đi vắng rồi. Có chuyện gì sao?”

“À tôi có một chút giấy tờ cần anh ấy xem qua.”

“Cậu cứ đưa cho tôi bao giờ Lâm Tổng về tôi sẽ đưa cho anh ấy.”

“Lâm Tổng đi đâu thế?”

“À nghe nói Lâm Tổng với cô Tô sắp kết hôn, chắc mấy ngày nay bận chuẩn bị cho hôn lễ.”

Vừa nghe đến đây tâm trạng Hạo Hiên liền trùng xuống, ủ rũ rời đi.

Hạo Hiên vừa về văn phòng liền ngồi phịch xuống ghế thất thần nhìn màn hình mấy tính. Nhớ lại lời nói và hành động của Lâm Bác Văn ngày hôm đó hóa ra chỉ là những lời nói mất kiểm soát khi say vậy mà cậu lại để tâm, cho rằng Lâm Bác Văn thực sự có tình cảm với mình. Nghĩ đến đây Hạo Hiên khẽ cười nhạt thở dài một hơi.

Vũ Tử Duy sau khi nói chuyện với Hạo Hiên xong liền gọi cho Tĩnh Hương “Lâm tiểu thư tôi đã làm y như những gì cô dặn rồi.”

“Phản ứng của anh ấy thế nào?”

“Cực kì thất vọng.”

“Tốt, tôi sẽ bảo anh trai tăng lương cho anh.”

“Cảm ơn Lâm tiểu thư.”

Tĩnh Hương bên này không nhàn rỗi, cô đang cố gắng giúp anh trai điều tra sự thật. Dự là sẽ có một cú twist.

****

Rất nhanh đã đến cuối tuần, buổi trưa mọi người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng lớn. Bên trong căn phòng mọi người đều đã đến duy chỉ có Lâm Bác Văn và Tĩnh Hương chưa có mặt.

“Lâm Bác Văn sao giờ này còn chưa tới?” Ông ngoại của Tô Á lên tiếng

“Chắc thằng bé đang kẹt đường.” Dì Lâm nói

“Thật là không nể mặt trưởng bối.”

Ông ngoại của Tô Á vừa dứt câu, Lâm Bác Văn liền mở cửa bước vào, khuôn mặt đầy vẻ gượng ép

“Xin lỗi mọi người con đến trễ.”

“Tĩnh Hương không đi cùng con sao?” Dì Lâm hỏi

“Không, con cũng không thấy em ấy nói gì.”

“Được rồi ngồi xuống đi.” Ông nội của Lâm Bác Văn nói. “Hôm nay buổi gặp mặt này một phần là để gia tăng tình cảm giữa hai gia đình chúng ta, một phần thì chắc mọi người cũng đã biết là để bàn chuyện cưới xin cho Bác Văn và Tô Á.”

Tô Á mừng ra mặt, liên tục nhìn về phía Lâm Bác Văn. Nhưng Lâm Bác Văn từ đầu đến cuối chỉ duy trì một bộ dáng lạnh lùng.

“Chuyện này cứ chúng ta cứ vừa dùng bữa vừa nói vậy.” Dì Lâm nói, rồi ra hiệu gọi phục vụ mang thức ăn lên.

“Tôi thấy ngày 10/1 tới là ngày đẹp,chúng ta có thể tổ chức luôn hôm ấy.” Ông ngoại Tô Á nói

“Như thế có phải nhanh quá rồi không?” Dì Lâm nói

“Không nhanh không được, cái thai trong bụng Tô Á cũng ngày một lớn rồi.”

“Đúng đúng việc này không thể chậm trễ.” Ông nội Lâm Bác Văn nói “ Tô Á cháu thấy sao?”

“Cháu như nào cũng được, cháu chỉ muốn ở bên cạnh Bác Văn.”

“Cứ chốt như thế đi.” Ông ngoại Tô Á nói

“Không được.” Tĩnh Hương toàn xuất hiện vào những lúc quan trọng nhất

“Tĩnh Hương.” Dì Lâm nói

“Thật không có phép tắc, thấy người lớn không chào, mà ở đấy la lối.” Ông nội nói “Con chào ông, chào dì Tô.” Tĩnh Hương mỉm cười nói tiếp “Cháu xin phép.”

Nói rồi Tĩnh Hương liền tiến lại bên cạnh Tô Á cho cô ta một bạt tai, tất cả mọi người có mặt đều sững người, Tô Á chưa hiểu chuyện gì đang định quát lên nhưng sực nhớ ra ở đây có nhiều người liền hạ giọng nói

“Tĩnh Hương em làm gì vậy?”

Tĩnh Hương dơ tay ra hiệu cho mọi người ngồi im

“Chị thôi cái bộ mặt giả tạo đó đi, chị xem đi đây là cái gì?”

Nói rồi Tĩnh Hương ném một xấp ảnh lên bàn, toàn là những hình ảnh Tô Á đang thân mật cùng người đàn ông kia.

“Chuyện này là sao hả Tô Á?” ông ngoại Tô Á sau khi lấy một bức ảnh lên xem liền quát lớn

“Con...Chuyện này là bịa đặt. Tĩnh Hương ai đưa cho em những thứ này. Họ đang muốn hại chị. Mọi người phải tin con.” Tô Á vội vàng giải thích

“Tin. Chị bảo chúng tôi làm sao tin chị. Bằng chứng rành rành mà chị còn cãi. Mà chắc gì cái thai trong bụng chị là của anh tôi.”

Tô Á bị nói trúng tim đen liền run rẩy nói với Lâm Bác Văn

“Đứa con này là con của chúng ta anh nhất định phải tin em.”

Tĩnh Hương cười khẩy lòng đầy khinh bỉ con người trước mặt.

“Chị vẫn còn không thừa nhận? Được, bằng chứng nhân chứng tôi đều có đầy đủ. Hai cô vào đi.”

Tô Á vừa nhìn thấy trợ lý và nhân viên phục vụ hôm tiệc bước vào cô ta liền sợ hãi ngồi sụp xuống.

“Tô Á đã sai các cô làm gì, nói ra hết đi.” Tĩnh Hương nói

Hai người họ nhìn nhau, người phục vụ bắt đầu nói

“Hôm đó, cô Tô đã đưa cho tôi chút tiền bảo tôi bỏ thuốc vào ly rượu của Lâm Tổng để anh ấy uống hết. Lâm Tổng xin anh hãy tha cho tôi.”

“Cô có thể đi được rồi.” Tĩnh Hương nói

Sau khi người phục vụ rời đi trợ lý của Tô Á bắt đầu nói

“Tôi là trợ lý của Tô Á, cô ấy nói vì muốn anh đổ vỏ thay cho người khác nên đã ép tôi phải thực hiện kế hoạch cùng cô ta, nếu việc thành công sẽ giúp em trai tôi phẫu thuật tim.” cô ta vừa nói vừa khóc

“Vào chuyện chính đi.” Tĩnh Hương nói

“Hôm đó, Tô Á cùng với tôi đưa Lâm Tổng vào khách sạn, sau đó bảo tôi chụp vài bức ảnh, đưa cho cánh phóng viên, sau đó tôi liền rời đi. Tôi cam đoan tối hôm đó giữa Lâm Tổng và cô Tô không xảy ra bất cứ quan hệ gì. ”

Sau đó trợ lý lấy từ túi ra một tờ siêu âm

“Còn đây là giấy siêu âm thai, cái thai đó không phải của Lâm Tổng mà là của một nhà đầu tư đã đầu tư vào dự án phim của cô á.”

Tĩnh Hương cầm lấy tờ siêu âm, nhìn Tô Á rồi nói

“Chị bảo chị có thai 2 tuần mà ở đây lại ghi là thai 1 tháng tuổi. Chị còn muốn cãi gì không.”

Tô Á xanh mặt liền quỳ xuống xin ông ngoài cứu mình, ông ngoại cô ta hất tay cô ta ra đứng dậy rời đi. Bỏ mặc Tô Á và mẹ cô ở lại.

Lúc này ông nội của Lâm Bác Văn mới lên tiếng

“Đúng là không biết xấu hổ.”

Nói rồi tất cả mọi người đều rời đi, Tô Á vội níu giữ Lâm Bác Văn

“Bác Văn, em sai rồi. Đừng bỏ mặc em, em sẽ chết mất.”

“Là tự cô chuốc lấy.” Lâm Bác Văn lạnh lùng nói rồi rời đi để lại Tô Á khóc lóc thảm thiết.

Mẹ cô chỉ đờ đẫn ngồi một bên tự trách bản thân quá nuông chiều Tô Á để cô đi vào bước đường này.

Một lúc sau Tô Á và mẹ cũng ra ngoài, vừa ra đến cửa liền thấy một đám người trông có vẻ hung hãn, tay chân xăm trổ đứng ở đằng trước. Từ trên xe bước xuống là một người phụ nữ trung niên khí chất tao nhã bước xuống. Tô Á vừa nhìn thấy bà ta liền sợ hãi lùi về sau

“Xin chào cuối cùng cũng gặp được cô. Tô Á.”

“Bà định làm gì? Ở đây có camera đấy.”

Bà ta liền cười khẩy nói

“Sợ sao? Tiền của tôi có thể mua hết chỗ này, vài cái camera thì làm được gì tôi.” “Bà đừng qua đây, tôi sẽ la lên đó.” Tô Á run rẩy núp sau mẹ

Bà ta bật cười thành tiếng

“La lên sao? Được, hãy la thật to vào để mọi người xung quanh cùng đến, để họ chiêm ngưỡng dáng vẻ thảm hại này của cô. Để biết cô ngoài biết diễn ra còn biết quyến rũ chồng người khác nữa. Nếu mà cô sợ la không đủ to thì mấy anh cao to này sẽ giúp cô.”

Tô Á nhìn mặt bọ họ, ai cũng trông rất đáng sợ liền xanh mặt nói

“Tôi sai rồi bà có thể tha cho tôi không?”

“Tha.” Bà ta trợn mắt lên nhìn Tô Á rồi nói “Phụ nữ hiện đại đánh phấn chứ không đánh ghen. Tôi sẽ tha cho cô với điều kiện, cô hãy quỳ xuống xin tôi tha thứ.”

“Bà đừng có mà được nước làm tới.”

“Được, vậy tôi sẽ đưa cho đám nhà báo phóng viên đống ảnh cô cùng chồng tôi ân ân ái ái này. Chắc cô sẽ càng nổi tiếng hơn. Tôi cũng chẳng ngại sẽ làm xấu mặt anh ta. Kể từ cái khoảnh khắc anh ta ngoại tình tức là đã không cần cái danh dự này rồi. Nếu cô thích tôi sẵn sàng thành toàn cho hai người.”

“Xin cô tha cho con gái tôi. Con dại cái mang, tôi sẽ về dạy dỗ lại con bé.”

“Bà là mẹ của Tô Á sao?”

“Phải.”

“Trông bà cũng hiền lành nhưng lại có đứa con gái mưu mô xảo trá như vậy đúng là không có phúc. Nể mặt bà tôi sẽ tha cho cô ta.” Nói rồi bà ta liền tung xấp ảnh trong tay lên trời, rồi lên xe rời đi.

Mấy vệ sĩ xung quanh cũng hô hoán để mọi người kéo tới, mọi người vừa nghe thấy tên Tô Á liền kéo tới xem. Tô Á vội chạy lại nhặt những tấm ảnh lại, nhưng quá nhiều, chưa kịp nhặt hết đã có rất nhiều người nhặt lên rồi lấy điện thoại ra quay cô ta, chỉ trỏ bàn tán.

Tô Á định đứng dậy rời đi, đám người xung quanh do chen chúc nhặt ảnh mà xô ngã Tô Á.

Mẹ Tô Á thấy vậy liền chạy lại, có người thấy máu liền hô lên

“Chảy máu rồi.”

Mẹ Tô Á nhìn xuống thấy máu bắt đầu chảy ra, Tô Á bụng đau quặn thắt liền ngất đi.

Tô Á rất nhanh được đưa đến bệnh viện, cái thai không giữ được. Tô Á nằm trên giường bệnh gương mặt tái nhợt, nước mắt từ từ chảy ra. Mẹ Tô Á ngồi bên cạnh nhìn cô lòng đau như cắt.

“Mẹ tất cả chuyện này đều tại Lâm Bác Văn, con nhất định khiến anh ta phải trả giá đắt.”

“Tô Á, tất cả là tại mẹ, vì mẹ quá nuông chiều nên con mới ra nông nỗi này.” Mẹ Tô Á bật khóc nắm chặt tay cô.

Tô Á bây giờ trong lòng tràn ngập hận thù không hề nghe những gì mẹ cô nói, cô chỉ muốn báo thù.

*****

Mọi người thấy truyện hay cho mình xin một like và cmt hoặc follow để mình có động lực nhé ^^. Xin cảm ơn mọi người. ^^

Follow fanpage fb: Gun27 nha!!!!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play