Chương 14: Vườn Địa đàng Apple (14)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Bây giờ Tề Lưu Hành có hai lựa chọn.

Một, dùng tấm gương này dịch chuyển về nhà cây để trốn.

Hai, lấy tấm gương làm phương tiện dịch chuyển ba tín đồ kia về phía mặt hồ.

Lựa chọn thứ nhất sẽ đẩy Chu Khiêm vào đường chết.

Còn lựa chọn thứ hai, đúng như lời Chu Khiêm nói, là sự lãng phí đạo cụ.

— Vì ngoài ba tín đồ này ra và hai tín đồ đã chết lúc trước, bên kia bờ hồ còn 14 tín đồ đang chuẩn bị hóa thành thần.

Mức độ nguy hiểm mà hai người bọn họ đối mặt ngày một nhiều hơn.

Nhưng tấm gương này là đòn tấn công của họ.

Song nếu bỏ qua cả hai lựa chọn này, chắc chắn Tề Lưu Hành không thể cầm cự nổi nữa, cậu sẽ chết ngay.

Trên trán, sau lưng, lòng bàn tay… mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Khi cậu đang do dự, ba tín đồ đã chuẩn bị tấn công về phía cậu ——

Giữa không trung chợt xuất hiện một vật thể màu xanh lá rơi xuống, giống như những nhành liễu mềm mại, tinh tế.

Đột nhiên cảm thấy thực thoải mái, thư thái, Tề Lưu Hành nhận được thông báo của hệ thống.

【 Người chơi Tề Lưu Hành, giá trị sinh mạng hồi phục đến 80% 】

Ngay lúc đó, trên mặt đất truyền đến một cơn chấn động.

Ba gã tín đồ hóa thần đều thay đổi phương hướng, đổi mục tiêu khác.

Tề Lưu Hành cũng nhìn theo.

— Một tấm chắn dựng giữa trời, phóng thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố.

Cùng với tấm chắn, sự thù hận của NPC cũng bị kéo đi, toàn bộ đều tập trung vào người ở phía sau tấm chắn.

Người ở phía sau tấm chắn chính là Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.

Bờ bên kia.

Chu Khiêm đi đến trước mặt Nghệ Bạc.

Vừa mới nãy, anh vừa cởi bỏ【 Dây thừng bay 】rơi xuống đất, thiếu chút nữa đã bị tín đồ hóa mèo xử lý tại chỗ.

Tề Lưu Hành vẫn rất đáng tin cậy, đã kịp thời dẫn dắt kẻ thù rời đi.

Chu Khiêm đã tạm thời được an toàn, đồng thời anh cũng xác nhận được một vấn đề —— anh đã bước vào phạm vi của hoa rơi nhưng tín đồ vẫn tấn công anh như cũ. Có thể thấy rằng lý do mà 20 tín đồ không tấn công nhau không xuất phát từ những cánh hoa trắng tuyết này.

Loại trường hợp là hoa rơi; tạm thời không suy xét đến việc ăn táo; còn có thể loại trừ thêm điều kiện thứ ba là sự khác biệt giữa tín đồ thật-giả.

— Tín đồ thờ phụng Thần, có được thần lực, nhưng lấy điều này làm tiêu chuẩn phân biệt thì người chơi làm tín đồ giả sẽ không bao giờ có được buff bảo vệ, trong tình trạng thực lực hai bên cách xa nhau như vậy, tỉ lệ tìm thấy thành tựu ẩn chắc chắn không đạt đến 10%.

Loại trừ xong xuôi các điều kiện, trong 19 tín đồ còn lại cùng 4 người chơi chỉ có một điểm khác biệt duy nhất —— người chơi chưa từng tổn thương Thần Nghệ Bạc.

Anh nhìn về phía bên kia bờ hồ, cặp đôi đã xuất hiện, Tề Lưu Hành cũng không dùng gương để chạy thoát, Chu Khiêm nhàn nhạt cười, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Anh băng qua biển hoa trắng tuyết, ngồi xuống bên cạnh Nghệ Đậu.

“Thần của tôi, ngài có thể nghe thấy tôi nói không?” Chu Khiêm hỏi.

Giữa biển hoa, Nghệ Bạc chậm rãi mở mắt.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thần, Chu Khiêm giơ tay chỉ ra những tín đồ đang hóa thần cách đó không xa, hỏi tiếp: “Bọn họ không tấn công lẫn nhau, là vì họ đã thương tổn Ngài ư?”

Một lúc lâu sau, Nghệ Bạc gật đầu: “Bọn họ là những kẻ bạo hành*, thân mang 【 ấn ký đau đớn 】. Trên người của các ngươi không có ấn ký này, bị xem là khác loài. Cho nên bọn chúng sẽ tấn công các ngươi.”

Note

“Những người chơi đều cho rằng không thương tổn Ngài thì có thể bảo vệ chính mình. Nhưng vì vậy mà lại mang theo họa sát nhân?”

Chu Khiêm nhịn không được mà nhướng mày, lại tiến lên trước một bước, gần như tựa trán mình lên trán đối phương.

Với tư thế này, Chu Khiêm nhìn chằm chằm đôi mắt Thần, thấp giọng nói: “Ngài giảo hoạt thật đấy. Ngay cả tôi cũng bị Ngài lừa rồi.”

【 Người chơi Chu Khiêm phát hiện ra từ mấu chốt: “Ấn ký đau đớn” 】

【 Công dụng của “Ấn ký đau đớn”: Không trở thành mục tiêu tấn công của các tín đồ hóa thành thần 】

【 Cách nhận được ấn ký: Thương tổn Thần Nghệ Bạc 】

Thương tổn lên người Thần Nghệ Bạc, người chơi sẽ nhận được ấn ký đau đớn.

Các tín đồ ăn táo có ấn ký đau đớn, sau đó hóa thành thần.

Vì vậy sau khi tín đồ hóa thần, trên người mang theo hơi thở đau đớn, dù mất đi thần trí, bọn họ cũng xem những người có ấn ký này là đồng loại, không chủ động tấn công đồng loại của mình.

Sau khi sắp xếp lại các sự việc theo một trình tự, Chu Khiêm than nhẹ một hơi, giống như một mục sư thương xót con chiên của mình mà nhìn Thần Nghệ Bạc.

“Xem ra tôi vẫn cần phải thương tổn Ngài rồi.”

Lời này thực sự khiến Vu Hiền trước màn hình điện thoại chấn kinh.

Vu Hiền: “Không được! Không được! Trước khi rời đi, thần nữ đã nói rồi! Đại điển đã kết thúc! Tín đô không thể thương tổn thần Nghệ Bạc! Anh Khiêm quên mất rồi hả?! Dám trêu đại Boss như vậy, anh ấy muốn chết tươi tại chỗ hả!!!”

Sắc mặt Chúc Cường hơi trắng một chút, có vẻ cũng vì quá sợ hãi.

Nhưng sau đó hắn mới phản ứng lại, giọng nói sắc bén phân tích: “Không! Không không không! Cậu quên mất một việc rồi!”

“Tôi quên cái gì?”

“Anh Khiêm không phải là tín đồ thật! Thần nữ chỉ nói tín đồ không thể thương tổn Thần chứ không nói những người khác không thể thương tổn Thần!”

“Đm! Anh Khiêm lợi dụng lỗ hỏng trong lời nói?!!”

Trong trò chơi.

Nghệ Bạc lắc đầu với Chu Khiêm: “Đại điển đã kết thúc, các tín đồ không thể thương tổn ta.”

Chu Khiêm dịu dàng hỏi lại: “Nếu tôi không phải tín đồ của Ngài thì sao?”

Chu Khiêm dám nói như vậy là vì anh nhận thấy rằng Nghệ Bạc hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, Thần không quan tâm người trước mặt mình có phải là tín đồ thật hay không.

Thần nữ có thể nhìn ra có 5 tín đồ có vấn đề, chẳng lẽ một vị thần như Nghệ Bạc lại không thể nhìn ra?

Nếu Thần thực sự để tâm đến điều này, tính mạng của 4 tín đồ giả đều gặp nguy hiểm.

Nhưng Thần không làm gì, hoàn toàn không dao động, chứng tỏ rằng Thần thật sự không quan tâm.

Thật ra từ đây cũng có thể suy đoán rằng ngay từ trò chơi chấm điểm, đó không phải là trò chơi kết thúc sinh mạng của người chơi.

Thần không quan tâm đến tín đồ thật hay giả. Thần nữ bắt các tín đồ giả tự chấm điểm cho nhau, hoặc là có tục lệ thật, hoặc là chỉ muốn đùa giỡn sinh mạng của nhân loại —— vì soi xét từ góc độ hai thần nữ này ngon ngọt dụ dỗ các tín đồ ăn táo, hẳn là cả hai đều có bản chất tà ác, không hề thiện lương như vẻ bề ngoài.

Chu Khiêm phải tự bảo vệ chính mình.

Đương nhiên, tuy có phán đoán như thế này nhưng để phòng ngừa, bây giờ Chu Khiêm cũng không khẳng định anh là một tín đồ giả mà chỉ dùng từ “nếu” để quan sát thái độ của Nghệ Bạc.

Nghệ Bạc quả nhiên không quan tâm, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.

Thấy vậy, Chu Khiêm mỉm cười.

Sau đó anh tiếp tục dịu dàng nói: “Ngài có thể để tôi thương tổn Ngài được hay không?”

Nghệ Bạc nghi hoặc hỏi lại “Không thờ phụng ta, lại muốn thương tổn ta? Ngươi muốn thương tổn ta như thế nào?”

Thắc mắc của Nghệ Bạc cũng là thắc mắc của hai người ngồi trước màn hình điện thoại.

Chu Khiêm sẽ thương tổn Thần Nghệ Bạc như thế nào?

Đấm Thần một cú? Tát Thần một bạt tai? Hay là điên lên thọc Thần một dao?

Một người không phải tín đồ của mình mà lại muốn thương tổn mình, huống hồ buổi lễ đã kết thúc từ lâu.. Nghệ Bạc vẫn sẽ không dao động như cũ sao?

Thấy Chu Khiêm vẫn cúi đầu nhìn Nghệ Bạc, anh suy nghĩ một lúc, sau đó vươn tay vuốt ve một sợi tóc dài của đối phương.

“Hay là… Tôi nhổ tóc của Ngài nhé?”

Nghệ Bạc: “…?”

Vu Hiền, Chúc Cường: “???”

Chu Khiêm muốn nhổ tóc ở trên đầu, đây là trường hợp có tỉ lệ nguy hiểm ít nhất.

Nhổ vài sợi tóc trên người Nghệ Bạc sẽ không tính là thương tổn gì lớn, hẳn sẽ không khiến đối phương tức giận, đồng thời cũng giúp anh nhận được bùa hộ mệnh【 ấn ký đau đớn 】.

Vì vậy, dưới cái nhìn mờ mịt của Nghệ Bạc, Chu Khiêm dứt khoát nhổ một sợi tóc của Thần xuống, thuận tay quấn quanh đầu ngón tay mình.

Tóc bị nhổ ra khỏi da đầu, cơn nhói đau khiến Nghệ Bạc hơi nhíu mày.

Nhìn phản ứng của Thần, Chu Khiêm đứng dậy, lắc lắc ngón tay: “Thần à, Ngài tiếp tục ngủ đi nhé. Cảm ơn rất nhiều!”

Nghệ Bạc nhìn qua không có dấu hiệu tức giận, chỉ giương mắt nhìn Chu Khiêm, không nói một lời.

Cơ thể Thần trần truồng phô bày giữa biển hoa trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, đôi khi sẽ khẽ chớp mắt, đặc biệt thuần khiết.

Đây thực sự là bộ dáng thật của Thần?

Các tín đồ ăn táo xong sẽ hóa thành quái vật.

Như vậy thì khi cởi bỏ túi da xinh đẹp này đi, bản thể của Nghệ Bạc sẽ là gì?

Nghệ Bạc xem con người là con sâu cái kiến.

Bề ngoài giữa người và kiến hoàn toàn khác biệt, nhưng đều là một trong mắt của quái vật.

Thần có lẽ cũng không thể hình dung được bộ dạng của con người là như thế nào.

Có lẽ vì không muốn nhân loại cảm thấy sợ hãi nên họ mới giả dạng như thế này, ví dụ như những thần nữ xinh đẹp, ví dụ như… Nghệ Bạc này.

Nếu bỏ đi lớp ngụy trang thuần khiết ấy đi, dung mạo thực sự của Thần liệu có khiến cho con người sợ hãi hay không?

Trong đầu có nhiều suy nghĩ, trước khi rời đi, Chu Khiêm vẫy vẫy tay về phía Nghệ Bạc, anh nghĩ đến điều gì đó, khẽ vuốt ve sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, nở một nụ cười rạng rỡ. Anh hỏi Nghệ Bạc: “Ngài có biết ý nghĩa của việc một người con gái tặng cho người khác sợi tóc của mình không?”

Nghệ Bạc dường như không biết anh đang nói gì.

Chu Khiêm nhìn đối phương, thong thả đáp: “Có nghĩa là muốn được gả cho người đó.”

Vu Hiền: “Đm, anh ấy còn dám trêu ghẹo cả Thần à?”

Chúc Cường: “Tôi nghĩ rằng anh ấy đang muốn thử nghiệm điều gì đó.”

Trong trò chơi, dưới tán lá xanh rì, gương mặt Nghệ Bạc tĩnh lặng như nước, không có điều gì đặc biệt.

Người này không có phản ứng gì, Chu Khiêm híp mắt.

— Không phản ứng lại bất kỳ điều gì ở nằm ngoài cốt truyện, chẳng lẽ người này thật sự.. chỉ là một chuỗi số liệu trong trò chơi?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play