Chương 12: Vườn Địa đàng Apple (12)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Tề Lưu Hành ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bờ hồ, thấy rõ quả táo đỏ tươi, cậu nói: “Vì họ đều ăn táo! Khoan đã ——”
Không cần Chu Khiêm giải thích, Tề Lưu Hành đã tức tốc suy nghĩ ra được vấn đề mấu chốt.
Nếu ăn táo, các tín đồ sẽ không tấn công nhau, vậy thì đáp án của phó bản quá đơn giản, chỉ cần người chơi cũng ăn táo là được.
Ăn táo xong sẽ bị mất trí trong một khoảng thời gian ngắn nhưng người chơi sẽ không bị tấn công. Bọn họ có thể chờ hết thời gian để qua cửa.
Với phương thức này thì đúng là phù hợp với tỉ lệ 70% có thể thuận lợi hoàn thành phó bản.
Nhưng nghĩ lại thì không hợp logic.
Trong tình huống chưa xác định được âm mưu của Thần Nghệ Bạc, người chơi cũng không thể tùy tiện ăn táo.
Sau khi nhìn thấy sự biến hóa của tín đồ số 1, phần lớn người chơi sẽ lựa chọn rút lui mà không ăn táo. Vì bọn họ không thể khẳng định bản thân có thể toàn vẹn không biến thành quái vật hay không, bên cạnh đó là những rủi ro khác.
Vì vậy, phương thức qua ải bình thường nhất chính là không nên ăn táo.
Tề Lưu Hành tán thành với Chu Khiêm, phần lớn người chơi sẽ lựa chọn với cách làm của anh lúc trước, đó là trốn trong nhà cây, đánh du kích với tỉ lệ qua cửa là 70%.
Nếu chiếu theo logic này, vì sao các tín đồ lại không tấn công nhau sau khi ăn táo và hóa thành thần.
Tề Lưu Hành suy tư, chợt thấy Chu Khiêm từ sau thân cây đi ra ngoài: “Bên bờ hồ có lẽ ẩn giấu buff, khiến cho bọn họ không đánh nhau bên đó, ví dụ như những cánh hoa trắng, hoặc là… bản thân Thần Nghệ Bạc.”
Sau đó anh nói một câu khiến Tề Lưu Hành trợn mắt vì ngỡ ngàng: “Tôi phải qua bên kia một chuyến.”
Thấy Chu Khiêm chủ động đi về phía bên kia hồ, Tề Lưu Hành dẫu thấy cậu không nên quan tâm đến sống chết của người này lại không nhịn được phải tiến lên ngăn lại: “Anh điên thật rồi hả? Thật sự không muốn sống nữa?”
—— các tín đồ ở bên kia đã bắt đầu ăn táo, dù tốc độ thần hóa khác nhau nhưng bọn họ cũng sẽ biến thành những con quái vật hung tợn như tín đồ số 1.
Tín đồ số 1 không tìm thấy mục tiêu tấn công ở bên kia nên bắt đầu băng qua cầu, đi tìm người chơi ở bên này.
Quá hay, Chu Khiêm ngang nhiên xông thẳng vào hang cọp, đi vào chỗ tập trung của mấy chục con quái vật, đây là tên ngông cuồng thích tự nạp mạng* hay là tên ngông cuồng thích tự nạp mạng vậy?
Note
“Có một câu nói rằng không phá thì không xây được, hoặc là… tìm cửa sinh trong cửa tử*. Muốn đạt được phần thưởng quý hiếm thì phải có tinh thần mạo hiểm một chút.”
Note
Chu Khiêm quay đầu, mỉm cười với Tề Lưu Hành: “Hơn nữa, em trai Tiểu Tề à, tôi thật sự không phải người như cậu nghĩ chỉ biết… quan tâm đến lợi ích của mình, chỉ biết lợi dụng người khác đâu.”
“Ở lại để thăm dò thành tựu ẩn, đây là lựa chọn của tôi. Cho nên tôi không lừa cậu, bảo cậu qua bờ bên kia để mạo hiểm. Tôi lựa chọn tự mình đi. Nếu tôi thật sự có thể tìm được buff bảo vệ chúng ta thì sẽ có lợi cho cả đội.”
“Anh ——!”
Tề Lưu Hành nhíu chặt mày, thực sự không hiểu nổi Chu Khiêm là người như thế nào.
Chu Khiêm tiếp tục đi về phía trước nhưng vẫn vẫy vẫy tay ra phía sau: “Lúc trước lừa cậu một lần ở nhà cây chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Nếu không làm vậy thì tôi sẽ chết.”
“Bây giờ tôi chân thành xin lỗi cậu. Có lẽ cậu không chấp nhận nhưng tôi chỉ sợ rằng… sau này không còn cơ hội nữa.”
“Không phải, Chu Khiêm, anh…”
—— anh ta nói lời như vậy là vì anh ta đã chuẩn bị mọi thứ để đâm đầu vào chỗ chết?
Vậy mà anh ta lại chấp nhận mạo hiểm tính mạng vì lợi ích của nhóm người chơi sao?
Lỡ như anh ta xảy ra chuyện gì, mình có nên dùng【 Đồng hồ tích tắc 】để cứu người không?
Mình có thể cứu anh ta một mạng…
Giọng nói của Chu Khiêm lại vang lên: “Có phải cậu đang do dự có nên dùng【 Đồng hồ tích tắc 】hay không, đúng không? Tôi nói đáp án cho cậu, lỡ như tôi gặp chuyện bất trắc, cậu dùng đạo cụ để cứu tôi, xuất phát từ khịa cạnh tình cảm chứ không phải bổn phận. Cậu có thể không cần cứu tôi. Tôi hiểu được. Cậu không cần phải tự áp lực bản thân.”
“…”
Tề Lưu Hành không thể nói được một câu hoàn chỉnh, Chu Khiêm đã nhanh chóng chạy lên cầu.
Trên cầu thủy tinh trong suốt, Chu Khiêm và tín đồ số 1 đứng cách nhau một cây cầu, liếc mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy Chu Khiêm, tín đồ số 1 nâng móng vuốt sắc nhọn, tốc độ vẫn thong thả như cũ nhưng một thứ khác lại đánh úp về phía Chu Khiêm gần như ngay lập tức —— đó là quái thai vắt bên hông cô.
Phần cổ nó quấn một vòng cuống rốn, nó ré lên cười the thé, cái đầu trẻ con nhe răng trợn mắt há mồm cắn về phía Chu Khiêm.
“Ha ha ha” tiếng trẻ con cười đâm thủng màng tai anh, khiến cho tầm nhìn của anh sinh ra những cái bóng chồng lên nhau, vô số những cái đầu trẻ con ngập máu vây quanh anh.
Bị tiếng cười này tấn công, giá trị sinh mạng của anh bắt đầu giảm mạnh.
【 Người chơi chu khiêm, giá trị sinh mạng còn 70%】
【 Người chơi chu khiêm, giá trị sinh mạng còn 60%】
…
Trong khoảnh khắc Chu Khiêm kiệt lực, anh ổn định lại tinh thần, hiện tượng bóng chồng biến mất, cái đầu trẻ con quấn cuống rốn đã gần trong gang tấc.
Đột nhiên, cuống rốn bỗng căng lên cao, cái đầu bị kéo theo, há ra cái miệng đầy máu, nó lao xuống vị trí của Chu Khiêm từ trên cao.
Tề Lưu Hành đứng bên bờ hồ nhìn thấy rõ toàn cảnh, Chúc Cường và Vu Hiền ngồi trước màn hình điện thoại cũng đã nín thở dõi theo.
Tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm nhanh tay lấy một sợi dây thừng trong túi hành lý ra, buộc vào một cành cây rũ xuống bên hồ.
【 Đạo cụ: Dây thừng bay lượn 】
【 Công dụng: Ném trong phạm vi 100 mét sẽ trúng 100%, có thể giúp người dùng trải nghiệm cảm giác bay lượn cực hạn, thời gian kéo dài 3 phút. 】
Đây là đạo cụ Chu Khiêm bòn rút được từ Đổng Tường.
Dây thừng nhanh chóng bám lấy thân cây, Chu Khiêm nắm chặt dây thừng thử sức một chút, sau đó siết chặt tay, cả người liền bay lên ngay lập tức.
Khi hai chân anh vừa rời khỏi mặt đất, cái đầu đầy máu kia cũng “rầm” một tiếng, đâm thẳng xuống mặt cầu.
Ngay sau đó, cây cầu thủy tinh bị vỡ vụn thành bột phấn!
Cầu sụp đổ trong nháy mắt, tín đồ số 1 không kịp phòng bị, bị rơi xuống hồ.
Kết cục của cô đã rõ —— bị hồ nước xé xác thành mảnh nhỏ.
Máu thịt lênh láng khắp mặt hồ rồi lại biến mất.
Nhìn thấy rõ mọi chuyện, Tề Lưu Hành vừa nghĩ vừa sợ, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu nhìn về phía Chu Khiêm, thấy anh nắm dây thừng bay qua bay lại trên mặt hồ, giống như đang chơi đánh đu.
Dây thừng quấn quanh vòng eo gầy rắn chắc của anh, toàn bộ người anh bày ra một đường cong tinh tế, đẹp mắt.
Dùng tư thế chơi đánh đu, Chu Khiêm dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu mỉm cười với Tề Lưu Hành.
Nụ cười của anh đầy tự tin, hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong tay.
Tề Lưu Hành bỗng nhiên cũng cảm thấy mình cũng có thể thắng được.
Tình huống có lẽ cũng không quá khó khăn như họ nghĩ.
Lúc trước Chu Khiêm nói rằng các tín đồ sau khi hóa thần sẽ bắt chước thần nữ tạo ra cây cầu, cuối cùng cũng chỉ là suy đoán, bây giờ tín đồ hẳn không có kỹ năng như vậy, vậy thì chỉ cần phá bỏ hai cây cầu còn lại, ngăn cản bọn họ qua cầu là được.
Chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình cho anh nghe, Tề Lưu Hành chợt phát hiện mình quá ngây thơ.
Bên kia hồ, một tín đồ nữa đã hóa thần, trên người phát ra ánh sáng đỏ, con ngươi cũng trở nên trắng dã một màu.
Chậm rãi bước lên, thấy cây cầu đã sụp đổ, tín đồ ngây ngẩn.
Vài giây sau, hắn nâng hai cánh tay, cố tình bắt chước động tác bay của loài chim.
Ngay sau đó, một việc lạ đã xảy ra —— hắn mọc thêm một đôi cánh.
Tề Lưu Hành kinh hô ra tiếng: “Sau khi hóa thần còn biết tiến hóa!”
Vừa rồi tín đồ số 1 có thể dùng đứa trẻ trong bụng làm vũ khí tấn công.
Tên tín đồ này muốn qua sông còn mọc thêm đôi cánh để bay!
Đập cánh một cái, tín đồ kia dường như ngửi thấy hơi thở của con mồi.
Hai con mắt trắng dã xoay tròn, cuối cùng dừng lại trên người Chu Khiêm.
Mũi hắn giật giật, tựa như đang đánh hơi.
Ngay sau đó hắn đập cánh, trong chớp mắt đã bay đến bên cạnh Chu Khiêm!
【 Mục tiêu: Tín đồ số 17 】
【 Cấp: C 】
【 Kỹ năng: ??? 】
【 Kiểm tra thấy có tính sát thương cao, sát ý mãnh liệt, mong người chơi cẩn thận! 】
“Chu Khiêm, cẩn thận!”
Gần như ngay lập tức, Tề Lưu Hành cũng lấy kiếm chạy như bay tới.
Cậu sử dụng【 Kiếm Thần thức thứ nhất 】, tấn công tín đồ có cánh.
Tín đồ bị thương trước ngực, rơi xuống hồ nước. Nhưng chỉ rơi xuống nửa mét, hắn lại đập cánh một lần nữa, tiếp tục tấn công Chu Khiêm.
【 Người chơi Tề Lưu Hành: Giá trị kỹ năng giảm 400 điểm, còn 80% 】
【 Tín đồ số 17: Giá trị sinh mạng giảm 1%】
Tề Lưu Hành đọc được thông tin trên giao diện hệ thống: “…”
—— Quái vật máu quá dày, làm sao mình tấn công được? Nhiêu đây chỉ đủ để cạo gió cho nó.
Giọng nói của Chu Khiêm vang lên từ giữa không trung: “Tề Lưu Hành, đừng đánh nữa, đánh vô cánh nó, sau đó dụ nó xuống hồ.”
Tề Lưu Hành không hổ là người chơi cấp D, cậu không cần một tay mới như Chu Khiêm nhắc nhở trước, nhanh chóng tung ra【 Kiếm Thần thức thứ nhất 】, lần này đánh về phía cánh của tín đồ.
Tín đồ đã thần hóa bay lượn giữa đường đột nhiên bị chặt đứt đôi cánh, nó nhanh chóng rơi xuống hồ, bị nổ thành mảnh nhỏ.
Cùng lúc đó, thanh kỹ năng của Tề Lưu Hành còn 60%.
Nắm lấy dây thừng lơ lửng giữa không trung, Chu Khiêm liếc mắt nhìn về phía bên kia hồ, hỏi Tề Lưu Hành: “Chiêu mạnh nhất của cậu là gì?”
“【 Kiếm Thần thức thứ hai 】, dùng một lần sẽ tiêu hao 50% giá trị kỹ năng, muốn dùng tiếp phải đợi sang ngày tiếp theo khi thanh kỹ năng đầy lại.”
Chu Khiêm: “…”
Thứ thiếu thốn nhất trong trò chơi này là đạo cụ hồi phục giá trị kỹ năng.
Cũng có nghĩa là thanh kỹ năng rất khó dùng thuốc để gia tăng..
Với giá trị kỹ năng còn lại, Tề Lưu Hành còn có thể dùng thêm một lần chiêu mạnh nhất; hoặc là dùng ba lần chiêu bình thường.
Nhưng số tín đồ còn lại là 17 tín đồ.
Ngoài ra, sau khi biến thành thần, mỗi tín đồ có năng lực tiến hóa đến kinh người.
Bọn họ có thể mọc cánh, nói không chừng còn có thể nhận ra mánh khóe của người chơi muốn dụ họ xuống hồ.
Thực lực hai bên quá xa.
Nên đánh như thế nào đây?
Tề Lưu Hành nói ngay với Chu Khiêm: “Chúng ta từ bỏ đi. Phó bản này cũng sẽ không giết chết người chơi ngay, cho nên tốc độ thần hóa của tín đồ không giống nhau. Còn 17 tín đồ nữa chưa biến thành thần, bây giờ anh theo tôi trốn và nhà cây đi!”
“Không đúng.” Chu Khiêm lại nói như vậy.
Tề Lưu Hành ngẩng đầu nhìn về phía bên kia hồ, Chu Khiêm ở trên cao lạnh lùng đạm mạc, gương mặt đặc biệt kiên định.
“Chu Khiêm, anh đúng là tên điên!”
“Có thể vào được trò chơi này… chỉ sợ rằng toàn là kẻ điên cả.”
Anh khẽ cười một tiếng, híp mắt nhìn bờ bên kia, lại cúi đầu nhìn thẳng về phía Tề Lưu Hành.
Đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, giống như cất chứa một sự mê hoặc trí mạng.
Anh hỏi: “Cậu thì sao? Cậu có điên không?”
Tề Lưu Hành quát: “Tôi không có điên! Tôi chỉ nhìn thấy quỷ thôi…”
“Nói đúng hơn tôi chỉ thấy một con quỷ mà thôi. Em ấy luôn đi theo tôi. Chẳng qua chỉ có cha mẹ thấy tôi điên.”
“Bác sĩ nói tôi bị tâm thần phân liệt.”
“Khi trò chơi đến tìm tôi có nói —— người sống có thể chết, người chết có thể sống.”
“Cho nên tôi nghĩ rằng, người vô dục vô cầu không phải là đối tượng mà trò chơi tìm kiếm.”
“Như vậy, một người nhỏ tuổi như cậu có chấp niệm gì?”
Chu Khiêm hỏi Tề Lưu Hành: “Có phải cậu muốn giúp con quỷ kia sống lại, từ địa ngục quay về trần gian?”
“Tôi…” Tề Lưu Hành siết lấy thanh kiếm trong tay, cậu không đáp, nhưng ánh mắt hoảng hốt, không biết có phải vì nhớ tới chuyện đau lòng ngày xưa hay không.
Thu hết biểu tình của Tề Lưu Hành vào đáy mắt, Chu Khiêm bỗng nhớ đến trong trò chơi chấm điểm nho nhỏ lúc trước, cậu bé này còn trả lại anh 500 đồng tiền vàng.
Có lẽ đây đúng là một đứa trẻ thành thật, chất phác.
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm dùng giọng điệu từ tính đầy mê hoặc nói: “Vào phó bản này, chúng ta thấy các tín đồ đều thương tổn Thần Nghệ Bạc. Nhưng ta có thể bảo đảm được rằng Thần sẽ không giết nhân loại không?”
“Nhiệm vụ chi nhánh của tôi là của một cậu bé, cậu bé ấy chết vì sức mạnh của thần. Nghệ Bạc luôn đáp ứng nguyện vọng của tín đồ nhưng không quan tâm tín đồ của mình là thiện hay ác.”
“Cho nên, có lẽ vị thần tên Nghệ Bạc này cũng có khả năng tấn công loài người. Theo đó, nhiệm vụ ẩn của chúng ta có thể là ngăn cản âm mưu của người này, cứu vớt thế giới. Như vậy thì ——”
“Cậu có nguyện ý cùng tôi cứu vớt thế giới không?”
Tề Lưu Hành: “…”
Một lát sau, cậu siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Khiêm, anh đừng có lừa tôi, tất cả NPC trong phó bản đều là giả, thế giới này không có thật. Ở đây chỉ là một trò chơi!”
Chu Khiêm: “Trò chơi là giả, nhưng lựa chọn ở trong trò chơi của cậu đại biểu cho con người thật của cậu. Chẳng lẽ cậu muốn làm người xấu?”
“Tiểu Tề, dù cậu có thể trơ mắt nhìn tôi đi tìm chết, nhưng cậu thực sự không màng đến tương lai Nghệ Bạc sẽ sát hại những người dân vô tội à? Cậu thật sự có thể trơ mắt nhìn vô số người chết trong tay của Nghệ Bạc ư?”
“Anh…”
“Tôi tin cậu không phải loại người như vậy. Cậu sẽ không để cho Nghệ Bạc thực hiện được âm mưu của mình. Cậu sẽ cứu tôi, cũng như cứu mọi người.”
“Cậu có một trái tim lương thiện, một điều đặc biệt quý giá.”
“Bây giờ cậu vẫn chưa thể gánh vác nổi cái tên “Kiếm Thần” nhưng chờ đến khi cậu cứu mọi người, khi cậu trở thành anh hùng của mọi người, cậu hoàn toàn có đủ tư cách.”
“Quyết tâm trở thành “Kiếm Thần”, cậu thật sự bỏ chạy khi lâm trận như thế này à?”
Nhìn về phía Tề Lưu Hành, Chu Khiêm mỉm cười, nói lời cuối cùng: “Bây giờ đã có hai tín đồ hóa thần. Ngoài họ ra, sau đó sẽ có thể vài người nữa. Bọn họ đều sẽ đi về phía chúng ta.”
“Cậu hấp dẫn hỏa lực, yểm trợ giúp tôi, tôi sang bờ bên kia tìm buff giúp chúng ta không bị tấn công. Hợp tác vui vẻ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Làm sao để dụ dỗ một thiếu niên ngỗ ngược tuổi dậy thì, đương nhiên là phải có cùng tần số với người ta.
Cứu vớt thế giới, bắt đầu từ tôi đi!
PS: Có một trường hợp khẩn cấp ở đây, Chu Khiêm【 ngay thẳng bắt cóc 】Tiểu Tề, nhưng cậu ấy【 không có khống chế 】một ai cả, càng không phải【 dụ dỗ* một ai 】. Phó bản sau cậu ấy sẽ giúp một cô gái thoát tình trạng bị khống chế. Cậu ấy chỉ làm vậy để vượt ải, mong mọi người không hiểu lầm Chu Khiêm nha ~~~
Note
Từ ý nghĩa trò chơi, tôi cảm thấy câu chuyện của mình luôn tích cực hướng về phía trước.
Góc nhìn của Chu Khiêm về nhân tính giống như chu trình phát triển nhân cách vậy, sau này sẽ từ từ thể hiện.