Toàn Thế Giới Quỳ Cầu Ta Làm Người Tốt

Chương 6: Ngoài của sổ thế giới...


1 tháng

trướctiếp

Editor: Bluewhale

Tả Thanh nghe thấy tiếng mở cửa, quay lại nhìn thấy Bùi Tu, liền hướng anh cười một tiếng.

Lập tức vẫy tay: “Mau đến xem, anh thấy bức tranh chú hề của tôi  thế nào?”

Bùi Tu không thể cười nổi.

Anh khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Đừng làm loại chuyện này nữa, không phải muốn sống sót thoát ra sao? Cho dù bọn họ đã làm ra tội ác gì, chúng ta cũng không thể rơi vào hoàn cảnh giống như họ. Nếu không, chúng ta sẽ mắc kẹt mãi trong địa ngục."

Tả Thanh mất hứng thú, cau mày: “Anh là người Đại Đường đúng không? Tại sao lại bắt đầu tụng kinh rồi? Rõ ràng là tôi đang giúp anh.”

“Cô là đang giúp tôi, cũng là cảm thấy chơi rất vui đi?” Bùi Tu bất lực thở dài, muốn thuyết phục cô thêm vài câu, nhưng lại không muốn cô lại nói mình “niệm kinh”.

“Hừ, thật là phá hỏng tâm trạng.”

Tả Thanh khịt mũi, nhanh chóng lau tay lên người thi thể, quay người trở về phòng, "oành" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Bùi Tu cúi đầu ôm trán, thầm nhớ lại những thông tin mình tìm được về cô, cuối cùng thở dài, bước tới gõ cửa.

Tả Thanh đoán là hắn, dựa vào giường nghịch dao, không phát ra tiếng động.

Bùi Tu đợi một chút rồi mới nói: “Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, một mình ra ngoài rất nguy hiểm, dù muốn làm gì cũng nhớ đi cùng với tôi.”

Hứ, thật thánh tăng mà.

Cô ném con dao sang một bên, hướng cửa làm mặt quỷ, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng ma sát của vật nặng bị kéo lê.

Một lúc lâu sau, cô mở cửa ra nhìn thì thấy thi thể trước cửa đã bị kéo đến cửa phòng Bùi Tu, để lại trên mặt đất những vết máu kéo dài.

[Làn đạn]: ...Vậy ai có thể cho tôi biết tại sao Bùi Tu lại tốt với cô ấy như vậy không? Tính cách của anh ấy dù có hiền lành đến đâu cũng không cần thiết phải sử dụng nó với loại người này phải không?

[Làn đạn ]: Có trời đất mới biết những gì Bùi Tu, chúng tôi không biết.

[Làn đạn]: Tôi nghĩ cô bé điên này khá quyến rũ hehehe... Nhưng nếu được yêu cầu ở lại cùng cô ấy, tôi từ chối.

Không biết qua bao lâu, Tả Thanh có chút muốn đi vệ sinh.

Cô cầm dao đi ra ngoài, giẫm lên vết máu đã khô trên sàn, nhẹ nhàng đi về phía cầu thang.

Lúc ngang qua phòng Bùi Tu, cô dừng lại suy nghĩ chút rồi mới gõ cửa.

Bùi Tu đáp lại rất nhanh, khi cửa mở, trên gương mặt kia vẫn là ý cười ấm áp.

Tả Thanh: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Được.”

“Sao anh không đưa cái xác xuống dưới?”

“Thế sẽ làm cầu thang toàn là máu.”

Tả Thanh liếc anh một cái, treo thân thể trên tay vịn rồi trượt xuống: “Anh còn bao nhiêu nước?”

Bùi Tu suy nghĩ một chút: “Khoảng hai phần ba.”

“Nếu tôi uống hết nước rồi anh sẽ đưa cho tôi chứ?”

“Đưa.”

Tả Thanh vui vẻ: “Lừa anh thôi, tôi vẫn còn nhiều nước. Tôi rất hài lòng với thái độ của anh, thật sự là đồng đội tốt!”

Bùu Tu cũng cười một tiếng, hỏi: “Vậy nếu tôi hết nước…”

“Vậy anh đi uống máu đi.”

“…” Anh bất đắc dĩ cười: “Cô đúng là một chút do dự cũng không có.”

Sau khi lên lầu, Bùi Tu nhặt một chiếc hộp đen trên mặt đất rồi quay trở về phòng, lát sau anh cầm một ít nước đi đưa cho kính mắt.

Tả Thanh rất khinh thường hành vi thánh tăng của anh, nhưng thứ anh đưa đều là đồ của riêng anh, cô không có lý do gì lại chỉ trỏ.

Đảo mắt, trời lại tối.

Ngày thứ tư, Tả Thanh không có bị đánh thức bởi âm thanh thông báo mà thay vào đó cô bị đánh thức bởi một tiếng kêu cứu kinh thiên động địa.

Cô mơ màng ngồi dậy, cảm thấy chóng mặt vì đói. Phải mất một lúc cô mới hiểu được âm thanh đó là gì.

Nhưng đợi đến khi cô mở cửa ra ngoài nhìn thì bên ngoài hành lang đã có nhiều thêm một cái xác chết không nhắm mắt.

Là kính mắt, kính của hắn rơi trên đất, tròng kính vỡ thành nhiều mảnh.

Hắn chết ngay bên ngoài phòng, lúc này tên đầu trọc đang ghé trên cổ hắn - như ma cà rồng từng ngụm từng ngụm mà hút máu.

Phía sau, Bùi Tu tựa hồ bởi vì nghe được động tĩnh mới rời giường ra mở cửa, bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt với mái tóc rối bù.

Tả Thanh ngẩng đầu nhìn căn phòng mở một nửa đối diện, tên xăm trổ đang dựa vào cửa.

Cô hướng huýt sáo hắn, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Khóe miệng tên xăm trổ nhếch lên, tự cho là nhìn rất tà ác kỳ thật nụ cười lại có chút khó coi: “Tên kia điên rồi, sáng sớm lẻn lên lầu hai, đứng ở cửa kính mắt ôm cây đợi thỏ. Người vừa mở cửa liền trực tiếp xông lên giết người uống máu, như dã thú vậy."

Hắn nửa đêm muốn đi vệ sinh, nhưng vì quy tắc nên không dám ra ngoài nên cứ cố nhịn. Trời vừa sáng, liền vội vàng xuống lầu đi vệ sinh. Không nghĩ tới vừa xuống lầu hắn đã thấy tên đầu trọc đang đi về phía tầng hai.

Lúc hắn lên lầu, đối phương đã đứng trước cửa kính mắt chờ đợi.

Hơn nữa, tên đầu trọc là nhắm tới kính mắt nên khi hắn đi ngang qua, gã ta thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.

Tả Thanh mím môi, không ngờ mọi người lại điên cuồng như vậy.

Bùi Tu không nhìn nhiều, quay người trở về phòng.

Vài phút sau, tên đầu trọc cuối cùng cũng uống đủ, cố gắng hết sức cắt vết thương để lấy máu, sau đó cười gằn chạy xuống lầu.

Hiện tại trên hành lang tầng hai có hai xác chết.

Tả Tjanh cau mày chán ghét, thấy cửa phòng kính mắt vẫn mở, liền đi tới kéo thi thể trở vào trong phòng.

Vừa quay người định đi ra ngoài kéo thi thể thứ hai, cô phát hiện trong phòng này có điều gì đó kỳ lạ.

---Từ hướng cửa vào, chiếc giường đơn ở cùng vị trí với chiếc giường trong phòng cô.

Tuy nhiên, có một chiếc đinh nhỏ trên bức tường bên trái, dùng để treo gương.

Trên mặt đất có rất nhiều mảnh gương, nằm rải rác ngay bên dưới.

 Chắc chắn nơi này đáng lẽ phải có tấm gương.

Nhưng câu hỏi là...rõ ràng là cùng một dạng căn phòng, vì sao phòng cô gương ở bên phải mà đây lại ở bên trái?

Tả Thanh trợn mắt, lập tức đi sang bên kia gõ cửa phòng Bùi Tu.

Bùi Tu vừa mở cửa, hỏi "Có chuyện gì vậy?", cô liền đẩy anh ra, chui vào phòng.

Sau đó nhìn thấy tấm gương treo bên phải.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lại chạy ra ngoài, nhanh chóng đi xuống lầu.

Bùi Tu thấy vậy vội vàng đuổi theo, nói: “Cô muốn làm gì? Cẩn thận một chút!”

Tả Thanh xua tay không nói gì, chạy thẳng đến thi thể của tên mặt sẹo ở tầng một, bắt đầu lục soát.

Rất nhanh lấy ra một chiếc chìa khóa -- số 203.

Bùi Tu không hiểu đuổi theo cô: “Cô phát hiện được gì sao?”

Tả Thanh trả lời có chút không chắc: “Tôi xác minh trước rồi sẽ nói cho anh.”

Nói xong, cô lấy chìa khóa của người đàn ông trung niên rồi chạy lên lầu.

Phòng của người đàn ông trung niên là phòng 204, cạnh Tả Thanh.

Tuy nhiên, vị trí của gương trong căn phòng này không phải ở bên trái hay bên phải mà ở hướng đối diện với cửa ra vào.

Khoảnh khắc cô mở cánh cửa 203, trong lòng cô cuối cùng cũng có câu trả lời.

——Quả thực trong phòng này không có gương.

Cô ra hiệu cho Bùi Tu đi theo mình, quay về phòng, tháo gương ra sau đó bắt đầu gõ vào bức tường phía sau.

Sau vài tiếng “cốc, cốc, cốc”, cô quay đầu hỏi: “Nghe rỗngphải không?”

“Trận thẩm phán này quả nhiên không đơn giản như vậy.”

Bùi Tu đại khái hiểu được khi nhìn thấy vị trí của những tấm gương trong hai căn phòng, cô không cần giải thích gì thêm.

Những chiếc gương này nhìn tổng thể được đặt ở phía sau, bên trái và bên phải, đối diện với hướng cửa của toàn bộ ngôi nhà - không có chiếc nào cùng phía với cửa.

Nếu như coi tấm gương là cửa sổ thì có nghĩa là phòng nào cũng có cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ phía cửa ra vào mà họ không được phép nhìn thấy.

Sở dĩ phòng của tên mặt sẹo không có gương là vì hai bên trái và phải của căn phòng đó thông với các phòng khác, bức tường còn lại lại cùng phía với cửa ra vào nên không có hướng nào để mở “cửa sổ”.

Bùi Tu tiến lên tới trước, nói: “ Cho tôi mượn con dao?”

Tả Thanh đưa dao cho anh, anh liền dùng sức đục vách tường.

Lớp bột trét trên tường rơi xuống như tuyết, nhanh chóng lộ ra phần ẩn giấu phía sau.

Bên trong lẽ ra là xi măng... lại là một tấm gỗ.

[Làn đạn]: Tôi không có văn hóa chỉ có thể nói “f*ck”

[Làn đạn]: Ôi trời, cô gái này thông minh đến vậy sao? ! Tôi đã xem nhiều phát sóng trực tiếp của họ sao lại không nhận ra điều này? !

[Làn đạn]: Tôi phục...cô ấy điên nhưng mạnh.

[Làn đạn]: Hướng đi của vòng xét xử ngày càng kỳ lạ, chẳng lẽ đây không phải là phiên bản sửa đổi của Người sói mà là trò giải mã?

[Quà tặng]: Nhận phiếu đặc xá x1

【Quà】:……

Chỉ là một tấm ván gỗ, rất dễ bị phá hư.

Trong vòng năm phút, một cái lỗ lớn đã được đục ra.

Lúc này, tên xăm trổ ở phòng đối diện nghe thấy tiếng động liền đi tới.

Hắn không hỏi gì cả, chỉ nói "Trâu a".

Khi tấm ván gỗ bị vỡ, một luồng ánh sáng trắng tự nhiên từ bên ngoài chiếu vào mặt Bùi Tu.

Anh hơi nheo mắt lại, nhanh chóng gỡ bỏ toàn bộ tấm ván xuống.

Thứ lộ ra đằng sau chỉ là một cửa sổ có kích thước bằng quả bóng rổ.

Mặc dù không có song cửa sổ hay thậm chí là kính, nhưng với kích thước cỡ này bọn họ tuyệt đối không thể chui qua.

Huống hồ… xuyên qua nó, họ có thể thấy rõ ràng cách cửa sổ khoảng một mét, tất cả đều là một mảnh sương mù trắng xóa dày đặc.

Sương mù không ngừng cuồn cuộn, tựa hồ đang ẩn giấu một loại quái thú khổng lồ đáng sợ nào đó.

"Uy, sau đó thì sao?" Tả Thanh dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm sương trắng, cau mày nói: “Bên ngoài không có nhắc nhở nào.”

Bùi Tu suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đi lầu một đi.”

Ở hành lang, anh lấy được chìa khóa vốn nên ở tầng một trên thi thể của ria mép rồi quay lại phòng lấy tấm gương ra.

Ba người đi thẳng đến phòng ở tầng một, thấy chiếc đinh dùng để treo tấm gương ngay đối diện cửa.

Bùi Tu không khỏi thở dài, thấp giọng nói: “Nếu mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau và cùng nhau hợp tác ngay từ đầu, có lẽ sẽ không có ai chết cả.”

Bởi vì đề phòng lẫn nhau và thù địch lẫn nhau nên mỗi người đều đóng chặt cửa của mình, không ai có cơ hội nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng người khác.

Ngay cả Bùi Tu và Tả Thanh cũng chưa bao giờ vào phòng nhau.

Ngoài ra, còn có một gợi ý khác rất rõ ràng - phòng của tên mặt sẹo.

Trong chiếc hộp hắn ta rút có một con dao, và chìa khóa phòng không có gương.

Nếu ngay từ đầu hắn ta không nổi sát ý, ỷ vào mình có vũ khí đi xung đột với người khác rồi nhận cái chết, thì khi hắn ta thấy người khác dùng thấu kính làm vũ khí, liền sẽ thắc mắc: “Tại sao phòng tôi không có gương? ", sau đó mọi người đều sẽ biết  ​​chỗ đáng nghi ở đâu.

Cho dù đám tội phạm không quá quen với sự tồn tại của xác chết và sẵn sàng chuyển thi thể tên mặt sẹo vào phòng thì cũng đã sớm phát hiện ra sự thật từ lâu.

Tuy nhiên, người đưa ra quy tắc xét xử đã nhìn thấu những kẻ hung ác máu lạnh và ích kỷ này.

Bùi Tu nhanh chóng đập vỡ cửa sổ ở đây.

Cũng giống như tầng trên, bên ngoài chỉ có sương mù trắng xóa, nhưng độ cao của cửa sổ ở đây so với mặt đất thấp hơn nhiều so với tầng trên.

Anh liếc nhìn ra ngoài rồi quay đầu: “Có rất nhiều cách và đồ vật để nhắc nhở chúng ta, nhưng nơi này lại chọn tấm gương, chứng tỏ nó không chỉ dùng làm vũ khí.”

Anh cầm lấy tấm gương, cẩn thận đưa ra ngoài cửa sổ rồi ném xuống đất.

Tấm gương "Choang" một tiếng vỡ vụn, rơi ở ngoài cửa sổ.

Sau đó, thông qua hình ảnh phản chiếu từ một mảnh vỡ vụn, bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng khiến người khác phát lạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp