Toàn Thế Giới Quỳ Cầu Ta Làm Người Tốt

Chương 5: Không phải chỉ có nước mới uống được


1 tháng

trướctiếp

Editor: Bluewhale

Đám ba người kính mắt đã hơn hai ngày không uống một giọt nước nào. Ngày đầu tiên thì không sao, chỉ là cảm thấy khô miệng và mệt mỏi. Nhưng ngày hôm qua, các triệu chứng rõ ràng đã bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

Bọn họ xuất hiện các triệu chứng chóng mặt ở nhiều mức độ khác nhau, miệng khô và nứt nẻ, cổ họng như bốc cháy ngay cả nói chuyện cũng phí sức.

Ngoại trừ kính mắt, ba người khác căn bản đều không tin Bùi Tu sẽ sẵn lòng chia sẻ nước, lại lo lắng tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn vào ngày thứ ba. Ngay cả năng lực đi cướp nước cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Lại thêm nhân tố ma quỷ nên hôm qua họ không kiềm chế được mà ra tay.

Thật không may, kết quả không được tốt lắm.

Mà đến hôm nay, triệu chứng của bọn họ ngày càng trầm trọng hơn.

Đau đầu, suy sụp, bước đi yếu ớt, thậm chí có dấu hiệu ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Nếu không thể uống nước nữa, chỉ sợ dù cho có thể vượt qua hôm nay thì cũng sống không quá ngày mai.

Cho nên, dù hôm qua xảy ra chuyện không vui, hôm nay họ vẫn đến trước cửa phòng Bùi Tu.

Gã đeo kính đứng ở phía trước, quay đầu nhìn hai người phía sau, giơ tay định gõ cửa nhưng lại do dự.

Ria mép trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng thúc giục: “Mau lên, ngươi muốn chết khát sao?”

Kính mắt mím môi, hít một hơi thật sâu rồi quay lại, nghiến răng gõ cửa.

Rất nhanh, giọng Bùi Tu từ bên trong cửa hỏi: “Là ai?”

Hắn liếm cái miệng chảy máu của mình, khàn giọng nói: “Bùi tiên sinh, ừm... hôm qua không phải anh nói rằng nếu chúng tôi hai ngày sau còn sống, anh sẽ cho chúng tôi một ít nước sao? Hôm nay là ngày thứ ba bây giờ anh có thể đưa nước cho chúng tôi được không?”

Ria mép nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, Bùi tiên sinh, chúng tôi thật sự không nhịn được nữa, hoa mắt chóng mặt, tay chân yếu ớt, nếu như lại không có nước, chỉ sợ chúng tôi không thể sống nổi nữa!”

Tả Thanh gãi tóc mái, nhẹ nhàng mở cửa nhìn sang bên kia, liền nhìn thấy người đàn ông đầu trọc ở đó.

Ba người họ đều đang cầm những chiếc hộp đen mà họ lấy được trước đó, rõ ràng là dùng để đựng nước.

Cô đóng cửa lại, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Kính mắt thì bỏ qua, hai người kia thế mà không biết xấu hổ còn dám đi xin nước?

Bên kia, Bùi Tu không có mở cửa, cách cánh cửa nói với bọn họ: “Xin lỗi, bây giờ tôi chỉ sẵn lòng đưa nước cho người đeo kính. Hai người kia có phải đã quên chuyện hôm qua ức hiếp đồng đội của tôi rồi à?”

“Ai biết các ngươi là đồng đội?! Trên người các ngươi cũng không có dán chữ! Hơn nữa, ai bắt nạt ai?”

Ria mép nghe vậy có chút gấp: “Cô ta không chỉ dùng một dao giết chết gã kia mà còn mịa nó đâm tôi một dao! Nếu không có nội quy, tên đầu trọc và tôi nhất định đã chết hôm qua! Bây giờ anh lại nói chúng tôi bắt nạt cô ta? Anh..."

Hắn ta kích động dường như muốn chửi bới, nhưng mà kịp thời phản ứng bọn họ là đến đây để cầu cứu liền nhất thời ngậm miệng.

Đầu trọc vội vàng thấp giọng nói: “Đúng vậy, chúng tôi thật sự không có ức hiếp cô ta, hơn nữa cô ta cũng không có bị gì… Bùi tiên sinh, làm ơn, hiện tại chỉ có anh có thể giúp chúng tôi, anh là người tốt, sẽ không nhẫn tâm nhìn chúng tôi chết khát như vậy đi"?

Kính mắt nói: “Bùi tiên sinh, tôi vẫn còn nửa miếng bánh mì. Nếu anh bằng lòng chia nước cho tôi, tôi sẽ đổi bánh mì với anh. Nhờ anh.”

Bùi Tu vẫn kiên trì không mở cửa: “Chờ bọn họ rời đi, tôi sẽ mở cửa đưa nước cho cậu. Nếu các cậu cứ ở cùng một chỗ thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”

Vừa dứt lời, ria mép nháy mắt trở mặt, đột nhiên giơ chân đá mạnh vào cửa: “Mẹ kiếp! Sao mày lại máu lạnh, ích kỷ như vậy?! Đừng tưởng rằng lão tử cầu cạnh mày mày liền được nước lấn tới! Không cho đúng không? Có gan mày mở cửa, lão tử hôm nay sẽ giết mày!”

Hắn vừa chửi vừa đập cửa liên tục như con trâu điên.

Đầu trọc thấy thế, thầm nghĩ thế là xong, hắn làm như vậy, Bùi Tu nếu còn cho bọn hắn nước thì thật sự là Bồ Tát sống a!

Dù sao thì ban đầu cũng không hy vọng  nhiều... Hắn ta nghiến răng bắt đầu cùng ria mép xô cửa.

Cánh cửa bị đập ầm ĩ nhưng chất lượng vẫn tốt hơn nhiều so với cửa phòng tắm và không hề có dấu hiệu bị phá vỡ nào.

Kính mắt đã lùi đến bức tường phía sau, rụt cổ không nói một lời, không giúp đỡ cũng không khuyên can.

Nói thế nào nhỉ... Có lẽ ở thời điểm này thì hắn là người thông minh nhất. Dù bên nào thắng thì hắn cũng lấy được nước.

Về phần hai người đó, sở dĩ hôm qua bị đánh nay lại đi khiêu khích Bùi Tu, có lẽ là vì cảm thấy Bùi Tu là người tốt, sẽ không tùy tiện giết người, cho nên bọn họ tưởng rằng hợp tác cùng nhau là có thể giết được anh đi?

Tả Thanh mở cửa, đứng tại cửa, hứng thú nhìn xem, con dao trong tay lật đi lật lại. Một lúc lâu sau, khóe miệng giương lên nụ cười không có ý tốt.

[Làn đạn]: Nhìn một cái liền biết cô ấy lại muốn gây sự.

[Làn đạn]: Tôi biết rõ biểu cảm này. Giống lúc nhìn thấy con gián…

Bùi Tu cau mày, nhìn cánh cửa không ngừng rung chuyển, thỉnh thoảng bên tai còn truyền đến những từ ngữ bẩn thỉu khó nghe, rốt cuộc hơi không kiên nhẫn đứng lên.

Anh đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, chờ đợi cú va chạm tiếp theo của đối phương - lúc đó anh mở cửa, bọn họ sẽ ngã ngay lập tức.

Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một giọng nói thanh thúy.

“Uy, ba người các ngươi ngốc à?”

Tả Thanh dựa vào khung cửa cười hì hì, cánh tay trái khoanh trước ngực, bộ dáng khoan thai tự đắc.

Kính mắt quay đầu nhìn thấy cô, mí mắt giật giật.

Ria mép híp mắt, hung ác nói: “Mày còn dám mở cửa? Hôm nay tao phải giết chết mày!”

Vừa nói vừa xông về phía cô, Tả Thanh cũng không hề trốn tránh, bình tĩnh nói: “Không phải chỉ muốn uống nước thôi sao? Rõ ràng là còn nhiều, có cần thiết phải làm ầm ĩ khó coi như vậy không?"

Ria mép nghe được lời này sửng sốt, không khỏi dừng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần, trừng mắt nhìn cô nói: “Mày lại muốn giở trò gì?”

Tả Thanh chớp chớp mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội: “Cũng không phải chỉ nước có thể uống, máu người cũng có thể uống được nha.”

[Làn đạn]: Chết tiệt, thật đáng sợ! Người bình thường có thể nghĩ tới chuyện này sao?

[Làn đạn]: Làm sao cô ấy có thể nói những lời như vậy với vẻ mặt ngây thơ dễ thương thế..

[Làn đạn]: Tôi không còn từ nào để, còn mọi người?

"Mày, mày có ý gì?" Ria mép rõ ràng bị chấn kinh, thậm chí nói chuyện còn có chút lắp bắp.

Tả Thanh cười lên, trong mắt lóe lên một tia sáng không giải thích được: “Nhắc nhở ấm áp, máu sau khi chết sẽ không chảy ra, cho nên thi thể ở tầng dưới không thể sử dụng được, chúng ta chỉ có thể đợi người tiếp theo chết, sau đó nhanh chóng lấy thứ gì đó để hứng máu - cái hộp đen mà anh đang cầm khá hợp làm vật chứa nha."

Bùi Tu nghe vậy, mi mắt giật giật, lập tức muốn mở cửa ngăn cản.

Thế nhưng nghĩ lại, hai người kia hiện tại đã phát điên rồi, anh lại không thể cho họ thêm nước nữa, làm sao anh có thể ngăn cản hành động của họ?

"Này, sao cậu còn không tranh thủ trốn đi?" Tả Thanh liếc nhìn kính mắt.

Đối phương vẫn còn bị sốc trước lời cô vừa nói, ngơ ngác đứng đó không nhúc nhíc.

Thẳng đến khi nghe thấy lời nhắc của cô mới phản ứng lại, nhanh chóng quay người chạy về phòng mình!

Phòng của hắn là phòng đối diện với Bùi Tu, lấy chìa khóa ra mở cửa, "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, trốn bên trong không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Trên hành lang chỉ còn lại hai người đang khát nước tới cực độ.

Tả Thanh nghiêng đầu nhìn bọn họ, lớn tiếng đầy hứng thú nói: “Tôi cá rằng người đàn ông có bộ ria mép tồi tàn này sẽ thắng. Bùi Tu ca ca, anh cược ai vậy?”

Bùi Tu khóe miệng co giật, anh rất muốn ra ngoài giáo dục cô đừng làm chuyện xấu như vậy.

Nhưng bàn tay đặt trên tay nắm cửa cuối cùng cũng buông xuống.

Anh hiểu được thời điểm cô ra mặt, chính là đang giúp anh giải quyết rắc rối.

"Con mẹ nó tao giết mày!" Ria mép hung ác rống lên một câu, nhào về phía Tả Thanh.

Đáng tiếc, hơn hai ngày không uống nước, chân tay hắn đã yếu ớt, kiệt sức, so với ngày hôm qua đã yếu đi rất nhiều.

Động tác của hắn đầy sơ hở trong mắt cô, tùy ý giơ chân liền dễ dàng đá vào ngực hắn khiến hắn ngã xuống đất không dậy nổi.

Tả Thanh tặc lưỡi nói: “Tôi đổi ý. Bây giờ tôi đặt cược tên đầu trọc sẽ thắng.”

Đôi mắt của người đàn ông đầu trọc lóe lên, không biết trong lòng hắn đã trải qua bao nhiêu do dự, cuối cùng kêu to "Ahhhhh" lên, rút chiếc kính vỡ ra trực tiếp nhào về phía ria mép!

Tả Thanh lùi đến bên trong cửa quan sát, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhiệt tình.

[Làn đạn]: Đúng là một lũ điên... Tôi không chịu nổi nữa.

[Làn đạn]: Vậy là khán giả tham gia phiên tòa công khai cũng cần phải vượt qua bài kiểm tra mới được vào. Nếu phát sóng trực tiếp cho mọi người, e rằng nhiều người sẽ có bóng ma tâm lý phải không?

Đầu trọc thừa dịp lúc ria mép ngã xuống đất không dậy nổi mà xông tới, chiếm lấy lợi thế.

Dù ria mép tàn nhẫn hơn hắn nhưng chung quy không có cách nào xoay chuyển được.

Hai người lui lui tới tới, chọc cho đối phương mấy vết thương, về sau, gã đầu trọc tìm được cơ hội đâm thấu kính vào mắt đối phương.

Hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng đẫm máu.

Khán giả cách màn hình tựa hồ cũng cảm nhận được nỗi đau khủng khiếp kia, khu bình luận đều an tĩnh lại.

Mà hết thảy vẫn chưa kết thúc.

Ria mép co quắp còn chưa có chết đi, đầu trọc không để ý đến gã, trực tiếp nằm sát xuống đất bắt đầu liếm máu!

Âm thanh “ực ực” như thể đang ăn một thứ gì đó ngon lành, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người khác buồn nôn.

Một lát sau, hắn ta ngẩng khuôn mặt đầy máu lên, vội vàng đi nhặt chiếc hộp đen lên, dùng thấu kính cứa vào cổ tay ria mép - lấy máu.

Tả Thanh xoay người trở về phòng, mặt không biểu tình đóng cửa lại.

Đây mới là bản chất thật của con người, không phải sao?

Chỉ nơi nào không có sự kiềm chế của đạo đức hay pháp luật thì bản chất con người mới bộc lộ.

[Làn đạn]: Hôm nay tôi không cần ăn cơm…

[Làn đạn]: Tôi nhìn ly nước ép cà chua trên tay

[Làn đạn]: Người phụ nữ này thật độc ác, trên tay không có một giọt máu nào nhưng lại có người chết vì cô ấy.

Tả Thanh chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, mở nước khoáng uống một ngụm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Những người ẩn sau màn hình này đang chỉ tay vào những người đang vật lộn bên bờ vực của cái chết như họ - cũng là một loại bản chất khác của con người.

Âm thanh ngoài cửa dần dần im bặt. Vì hai người kia đánh nhau rất gần phòng cô nên không lâu sau, Tả Tình nhìn thấy một ít máu theo khe cửa tràn vào phòng mình.

Cô bước tới mở cửa, nhìn chằm chằm vào cái xác bị mất một mắt một lúc, sau đó cô ngồi xổm xuống, chấm một ít máu lên ngón tay, vẽ hai giọt nước mắt trên mặt gã và một nụ cười trên khóe miệng.

Lúc Bùi Tu mở cửa bước ra, liền thấy cô đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.

Với mái tóc ngắn ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, cô trông như một cô gái ngây thơ.

Nhưng máu chảy xuống đất tạo thành một dòng sông nhỏ, bóng của cô phản chiếu trong đó cũng chuyển sang màu đỏ như máu.

Cảnh tượng đó... thật kỳ lạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp