Chương 12: Đối mặt

“Anh ơi, anh đang tìm em à?”

*****

Thẩm Thanh Thành cho rằng sau khi bị đánh thức sẽ rất khó ngủ lại, không nghĩ tới nằm trên giường một lát đã say giấc, lúc tỉnh ngủ liền tới nhà ăn dùng bữa sáng, Lưu Vương Ngọc đúng giờ xuất hiện ở hội trường sắp xếp nhiệm vụ hôm nay cho mọi người.

Đối với hai người chơi không có mặt Lưu Vương Ngọc lại không hỏi tới, giống như Thi Quyên và Bạch Ý ngay từ đầu đã không tồn tại, hắn ta sắp xếp xong nhiệm vụ thì rời đi, mặt mày hồng hào, tinh thần so với lần đầu tiên gặp Thẩm Thanh Thành tốt hơn rất nhiều.

“Lưu phó ban không biết gặp chuyện tốt gì, cả buổi sáng tinh thần và sắc mặt đều tươi tỉnh.” Trên đường đến phòng học Trần Cách cảm thán nói. 

Bọn họ quyết định hôm nay đi phòng học thu thập manh mối về Tề An Nhạc, xác nhận phỏng đoán của mình không sai.

Phòng học này lúc trước bọn Chu An An đã tìm qua, vì vậy cửa phòng không khóa, đẩy một cái đã mở.

Bên trong trang trí phù hợp phong cách thiếu nhi, trên tường dán nhiều loại giấy cùng con số màu sắc sặc sỡ, mặt khác còn vẽ nhiều động vật cười vui vẻ, phòng học này kết cấu thuộc dạng phân tầng, tầng dưới để bàn ghế dùng học tập, tầng trên là một thư viện nhỏ.

Hiện tại nhà trẻ chưa khai giảng, vì vậy sách vở cùng đồ chơi được cất giữ trong một cái tủ khóa ở quầy. 

Trong lòng Trần Cách có chút sợ hãi, nếu tối qua không xảy ra chuyện kia thì còn không sao, thế nhưng mới mấy giờ trước cậu ta còn bị tiểu quỷ Tề An Nhạc dắt mũi đó!

Hiện tại cậu ta không khỏi nhớ lại bộ dạng của Tề An Nhạc vào đêm qua, lớn lên trắng trắng nộn nộn, mặc một thân quần áo yếm vàng nhạt cười với cậu ta, lúc ấy cảm thấy rất đáng yêu, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy ghê người?

Trần Cách không tự giác tới gần Thẩm Mỹ Nhân, lúc đấy Thẩm Mỹ Nhân đối mặt với lệ quỷ nhưng sắc mặt không đổi, bộ dạng lại ổn trọng mang đến cho Trần Cách cảm giác cực kỳ an toàn.

Thẩm Thanh Thành cảnh giác nói: “Nhóc làm gì đó?”

“Thẩm ca”, nghĩ thế nào đây cũng xem như là hang ổ của Tề An Nhạc, Trần Cách đè thấp giọng nói: “Tối hôm qua là hai mẹ con bọn họ liên thủ sao?”, một tên thì dẫn dắt cậu ta, một tên ra tay với Thẩm ca, quả thật quá tâm cơ.

Thẩm Thanh Thành: “Sao anh biết được, anh đâu phải thần tiên.”

Không biết sao? 

Đèn tường trên đỉnh đầu bỗng nhiên lập lòe hai cái, Trần Cách lập tức sợ đến mức bổ nhào về phía Thẩm Thanh Thành, ôm chặt cánh tay cậu: “Ối trời làm em sợ muốn chết”, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thẩm Thanh Thành liếc cánh tay của mình: “Buông tay.”

Trần Cách buông tay, giây tiếp theo liền thấy Thẩm ca bắt chước động tác vừa rồi của cậu ta, nhảy sang bên cạnh hai bước ôm chặt cánh tay Lục Bích: “Lục đại ca, thật là dọa người mà!”

Trần Cách: “…….”

Lục Bích lạnh lùng nhìn cái tên hành động không giống người: “Thẩm Mỹ Nhân, cậu có thể dừng làm trò lại không?”

Hắn không rảnh cùng Thẩm Mỹ Nhân chơi cái trò kỳ quái này.

Thần sắc trên mặt nam nhân lạnh lùng mang theo vài phần nghiêm túc, Trần Cách bị việc này làm gián đoạn, căn bản không còn nhớ tới việc sợ hãi. Nếu một hai phải hình dung tâm tình hiện tại của cậu ta, đại khái chính là cha mẹ cãi nhau con đứng bên cạnh, kinh hồn táng đảm chân tay luống cuống?

“Ồ”, Thẩm Thanh Thành rụt tay về, tất cả biểu tình trên mặt đều thu lại, cúi đầu xuống thấp.

Lục Bích nhấp nhấp môi, hắn không phải cố ý muốn nổi giận, chỉ là do nhất thời không khống chế được. 

“Anh đây là lần đầu tiên kêu tên tôi đó”, Thẩm Thanh Thành nhìn nhìn gạch men dưới sàn nói.

Lục Bích giật giật môi, không nói gì. 

Lúc này Thẩm Thanh Thành bổ sung nửa câu còn lại: “Tôi phát hiện tên của tôi được anh kêu ngược lại còn rất dễ nghe.” Vừa trầm vừa thấp, đây là giọng nói thần tiên gì vậy.

Lục Bích: “…….”

Hắn biết lúc này bản thân chắc hẳn phải nên tức giận, thế nhưng phản ứng đầu tiên lại là thở phào nhẹ nhõm, còn có loại cảm giác quả nhiên như thế.

Lục Bích dời tầm mắt, aiz, không phải vốn đã biết Thẩm Mỹ Nhân trời sinh khắc hắn hay sao.

Không khí căng thẳng được giải trừ, ba người tiếp tục tìm kiếm. 

Quầy giữ đồ phía dưới đựng sách vở đã học qua của các đứa trẻ, hình như chưa kịp xử lý, bọn họ đi tới tìm kiếm lục được sách vở của Tề An Nhạc.

Sách vở của Tề An Nhạc rách nát hơn rất nhiều so với sách vở của các bạn học khác, thậm chí còn có không ít vết bẩn. 

Ba người xem xong đều trầm mặc, Trần Cách thì nhớ lại khoảng thời gian khi học tiểu học cũng gặp một bạn học thế này.

Bạn nữ đó bởi vì lớn lên khó coi, trên mặt có vết sẹo, thường xuyên bị các bạn nam trong lớp chọc ghẹo, bàn học lúc nào cũng đầy rác rưởi, cặp sách thì bị ném vào thùng rác, ghế thì bị vứt vào đống rác, thậm chí còn thường xuyên bị nhục mạ, những sự việc này đều xảy ra hằng ngày.

Lúc ấy Trần Cách cảm thấy bạn nữ này thật xui xẻo, bị cả lớp thay phiên nhau ức hiếp, cậu ta cảm thấy bạn nữ thật đáng thương, thế nhưng cậu ta chỉ có một mình đành khoanh tay đứng nhìn. 

Sau này trưởng thành Trần Cách mới biết đó là bạo lực học đường. 

“Sách bài tập của Tề An Nhạc.”, Thẩm Thanh Thành rút ra một quyển vở, mở ra: “Phụ huynh ký tên là Tề Mỹ.”

Điều này cho thấy dù mối quan hệ giữa hai người là gì, Tề Mỹ và Tề An Nhạc có mối quan hệ khăng khít là không thể chối cãi, hiện tại bọn họ càng thêm chắc chắc Tề An Nhạc có lẽ đã chết.

Chỉ cần chứng minh Tề An Nhạc đã chết, như vậy phỏng đoán lúc trước của bọn họ liền chính xác.

“Tiểu quỷ kia có phải là Tề An Nhạc không?” Trần Cách cảm thấy đau đầu.

Trong phòng học không dán ảnh chụp học sinh, vì vậy bọn họ không thể xác nhận, vì để tìm ảnh, bọn họ đã tìm kiếm khắp thư viện tầng trên, thế nhưng cũng không có, chẳng lẽ tết thiếu nhi, ngày lễ đều không chụp hình sao!

Trần Cách đi xuống dưới, chú ý tới các dãy bàn rực rỡ màu sắc giữa phòng, mặc dù cậu ta biết rằng trước kỳ nghỉ giáo viên đã dọn dẹp sạch sẽ hộc bàn, thế nhưng Trần Cách vẫn đi nhìn qua.

Cậu ta đi tới một cái bàn màu xanh lam, sau đó cúi xuống nhìn.

Trong hộc bàn tối đen, một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi đang cuộn tròn thân thể, mặt quay ra ngoài, bởi vì không gian quá nhỏ, toàn bộ thân thể của nó đều vặn vẹo, hình dạng vô cùng quỷ dị.

Ngay một khắc Trần Cách cúi xuống nhìn vào hộc bàn, khuôn mặt xanh xao với hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, lộ ra tròng mắt đen kịt không có tròng trắng. 

“!”

Đối mặt trực tiếp với quỷ quái một cách đột ngột, trái tim Trần Cách như ngừng đập, máu dồn lên não, một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

“Anh ơi, anh đang tìm em à?”, tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào Trần Cách, đứa trẻ cử động thân thể như muốn bò ra ngoài, bàn học vì thế lắc lư dữ dội, máu từ thân thể đứa trẻ chảy ra rơi tí tách trên mặt đất.

Cứu, cứu mạng……. 

Bởi vì quá sợ hãi nên cổ họng Trần Cách không thể phát ra âm thanh gì, cậu ta rất muốn chạy trốn, thế nhưng hai chân nhũn ra, ngã ra đằng sau làm đổ một vài cái bàn. 

Cậu ta trơ mắt nhìn tiểu quỷ cách mình càng ngày càng gần, ngày càng gần, bàn tay đầy máu đã sắp vươn ra khỏi hộc bàn. 

“Trần Cách, nhóc ở đó phát ngốc gì đấy?”

Giọng nói này tựa như phá vỡ tín hiệu phong ấn gì đấy, sức lực vốn mất đi ngay lập tức quay lại cơ thể, Trần Cách nhanh chóng ngồi dậy sau cú té nhào, ba chân bốn cẳng phóng đến bên Thẩm Thanh Thành: “Thẩm, Thẩm ca, đằng đó……”, cậu ta run rẩy chỉ tay về phía hộc bàn màu lam, sắc mặt trắng bệch.

“Thế nào?” Thẩm Thanh Thành nghi hoặc nhìn Trần Cách.

Lục Bích đi đến hộc bàn khom lưng nhìn vào, lắc đầu với Thẩm Thanh Thành: “Không có gì.”

“Không có gì?” Trần Cách ngây người, lúc này có người bảo vệ nên cậu ta cũng không quá sợ hãi như vừa rồi, không tin đánh bạo liếc mắt nhìn hộc bàn. 

Thật đúng là không có gì, không có tiểu quỷ bò ra bên ngoài, cũng không có máu nhỏ tí tách. 

Thẩm Thanh Thành: “Thấy Tề An Nhạc?”

Trần Cách gật đầu, tâm tình vô cùng phức tạp, cậu ta biết suy nghĩ của mình không tốt, thế nhưng vẫn muốn nói: Rõ ràng Thẩm ca và Lục ca đều không sợ quỷ, vì sao lại không dọa họ mà cứ đè cậu ta ra dọa, cậu ta rất sợ quỷ biết không!

Thẩm Thanh Thành không biết nói gì với cậu ta, chỉ thấy đối phương không có tiền đồ: “Đạo cụ mà nhóc đổi chỉ để trưng thôi à?”

“…..Quá đột ngột, không kịp phản ứng.”, aizz, vậy nên cậu ta mới muốn đi ôm đùi đó, Trần Cách sờ sờ đầu, bản thân cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhìn hai người: “Chúng ta vẫn tiếp tục tìm sao?”

Trần Cách cảm thấy không cần thiết, tiểu quỷ hiện ra dọa cậu ta không phải Tề An Nhạc còn có thể là ai? Hơn nữa bọn họ đã tìm khắp nơi trong phòng học, ngay cả một cái ảnh chụp cũng không có. 

Lục Bích: “Có một nơi nhất định sẽ có ảnh chụp của Tề An Nhạc.”

“Nhà Tề Mỹ?” Thẩm Thanh Thành nói: “Chúng ta đi nơi khác tìm thử.”

Trần Cách nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được được được.”, cái nơi quỷ quái này một giây cậu ta cũng không muốn nán lại nữa.

Ba người sắp xếp phòng học lại như cũ trước khi rời đi, lúc tới cửa chợt Lục Bích quay đầu hỏi: “Trần Cách?”

“Hả?” Trần Cách mờ mịt ngẩng đầu, sau một lúc hồ đồ thì nhận ra ngụ ý câu nói của đối phương, cười cười nói: “Đúng vậy, tên em là Trần Cách, Ngô Hải là tên em thuận miệng nói thôi.”

Thẩm Thanh Thành liếc mắt nhìn cậu ta: “À.”

Nhà Tề Mỹ quả đúng là phương hướng điều tra đúng đắn, đáng tiếc chính là bọn họ không biết nhà Tề Mỹ ở đâu, trong nhà trẻ còn tốt, nếu ngoài trường học…… 

Thẩm Thanh Thành: “Haizzz, không ra được, tôi đã thử rồi.”

“Đi xung quanh đây xem thử, xem có thể tìm được Lưu Vương Ngọc hay không?” Lục Bích nói. 

Lúc bọn họ đi ra từ khu dạy học tình cờ gặp nhóm Chu An An, Tiết Đồng, Mông Điền Hải cùng Lưu Tử Mai. Nhóm người nhìn Thẩm Mỹ Nhân và Lục Bích, biểu tình trên mặt bốn người nháy mắt xấu hổ, tầm mắt bất giác đảo qua nơi khác.

Thẩm Thanh Thành nhiệt tình chào hỏi: “Chào, cơn gió nào đem mọi người tới đây vậy? Đây là siêu cấp hợp tác sao?”

Chu An An: “Thu thập manh mối đúng lúc gặp nhau thôi.”, cô không thích Thẩm Mỹ Nhân, thế nhưng đối phương rõ ràng chưa làm việc gì sai, vì vậy thái độ không nóng không lạnh.

Thẩm Thanh Thành cũng không thèm quan tâm, cậu hỏi Mông Điền Hải: “Anh có thấy Lưu Vương Ngọc đâu không?”

Mông Điền Hải nhìn nhìn Trần Cách: “Có vẻ như ông ta mang một vài người đi về phía bể bơi rồi.”

Trần Cách: Bể bơi??? Tôi lại làm sai cái gì sao?

Thẩm Thanh Thành: “Cảm ơn.”

Ba người đang chuẩn bị đi qua bể bơi, Chu An An lên tiếng gọi lại bọn họ: “Chờ đã, các người tìm Lưu Vương Ngọc làm gì?”

Thẩm Thanh Thành: “Hỏi ông ta vài chuyện.”

Chu An An nghĩ nghĩ, bảo Tiết Đồng cùng mình đuổi theo bọn họ: “Đúng lúc, chúng tôi cũng có việc muốn hỏi ông ta.”

Mông Điền Hải thấy thế cũng quyết định cùng Lưu Tử Mai đi qua bể bơi: “Chúng tôi cũng đi.”

Thẩm Thanh Thành không để ý việc này, cậu hiện tại cũng không thể cấm hay đánh gãy chân bọn họ, vì thế một nhóm bảy người rảo bước về phía bể bơi. 

Lưu Vương Ngọc lúc này không ở bể bơi, nhưng cách đó không xa, khi đám người Thẩm Thanh Thành vòng qua mặt sau khu dạy học, liền trông thấy xa xa Lưu Vương Ngọc cùng ba người lạ mặt nói gì đó, ba người kia thỉnh thoảng gật đầu.

Ngay sau đó, Lưu Vương Ngọc đứng sang một bên nhường chỗ cho người trẻ tuổi nhất trong số họ, người đó lấy từ trong ba lô ra một bộ quần áo khoác lên người già nhất trong ba người.

Thẩm Thanh Thành tập trung nhìn, hả? Bộ đồ đó tôi đây rất quen thuộc nha!

Tác giả có lời muốn nói :

Nhân sĩ họ Mông: Lục Bích chính là đại ca, đến nơi này thì chính là lão ca!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play