Chương 11: Lạnh băng

“ Lệ quỷ ”

****

Sau khi dứt lời , không khí xung quanh nháy mắt đình trệ.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, vị trí lầu bốn ngoài lửa sổ, bóng cây mơ mơ ảo ảo sau bức màn lay động, nhưng về cơ bản không có ánh sáng chui qua bức mà tiến vào phòng.

Thẩm Thanh Thành thích kéo lại rèm cửa khi ngủ, vì vậy mặc dù cảm thấy bóng dáng này tương đối quen thuộc, nhưng cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ.

Chỉ thấy người vốn đang an tĩnh ngồi đầu giường giật giật , hơi nghiêng đầu nhìn cậu, không thấy rõ hình dáng khuôn mặt, thanh âm lúc cao lúc thấp trầm trầm :

"Bên ngoài có động tĩnh." Thanh âm nói.

Thẩm Thanh Thành nghiêng tai lắng nghe, thật sự nghe được âm thanh sột soạt, như là tiếng người nói chuyện xen lẫn tiếng cười của trẻ con, mà nơi âm thanh truyền đến lại không phải ngoài cửa.

Cậu cẩn thận phân biệt một chút, quay đầu nhìn về phía sau bức màn bị kéo lại.

Thẩm Thanh Thành lập tức xoay người xuống giường, không kịp mang giày, đi chân trần đến bên cửa sổ kéo rèm ra xem xét tình hình bên ngoài, nếu cậu không nghe lầm, âm thanh đang nói chuyện kia là giọng của Trần Cách.

Đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng, ánh trăng bạc rắc xuống đất một lớp ánh sáng mỏng, phía dưới chung cư giáo viên, trước cửa lớn dưới tàng cây, Trần Cách mặc một kiện áo ngủ cùng quần cộc, đang nói nói cười cười mà hướng phía bên ngoài đi ra.

Bên ngoài, bầu trời lúc này đen sẫm và u tối, Trần Cách vừa nói vừa không ngừng nhìn về phía bên cạnh mình, quỷ dị chính là bên cạnh cậu ta căn bản không có ai.

Hơn nữa khiến người ta sởn cả tóc gáy chính là mặc dù bên cạnh không có người nhưng lại xuất hiện âm thanh của người thứ hai, là tiếng cười thanh thúy của trẻ con.

Thẩm Thanh Thành nhíu mày, giơ tay cào loạn đầu tóc, thành công đem đầu tóc vốn hơi rối biến thành ổ quạ :"Lần nào cũng canh hơn nửa đêm tới quậy phá ầm ĩ."

Nam nhân đi sau cậu biểu tình cổ quái, dừng một chút :"Cậu không lo lắng cho cậu ta à?"

Thẩm Thanh Thành :"Lo lắng ai? Người dưới lầu à?"

Lục Bích :"Quan hệ giữa các người hẳn không tồi."

Thẩm Thanh Thành quay đầu lại nhìn nhìn nam nhân, ngũ quan đối phương dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng, thậm chia có vẻ cứng đờ, cậu cong cong khóe miệng cười :"Ai mà rảnh lo lắng cậu ta, tôi đang định đi toilet."

Nói xong liền nhanh chóng mang giày hướng toilet chạy tới.

Thẩm Thanh Thành ngoài miệng nói như vậy, rốt cuộc không có khả năng mặc kệ Trần Cách, sau khi giải quyết xong thấy Lục Bích chuẩn bị đi ra ngoài, liền thuận thế theo sau.

Lầu bốn tổng cộng có năm người, trong đó Thi Quyên cùng Bạch Ý đã chết, còn lại là Thẩm Thanh Thành, Lục Bích và Tiết Đồng, trên hành lang thật yên tĩnh, ánh sáng trắng bệch phát ra từ đèn cảm ứng trên hành lang, chiếu vào hai phòng đóng chặt cửa của Thi Quyên cùng Bạch Ý.

Các phòng khác cũng đóng cửa, Thẩm Thanh Thành thuận tay cũng đóng cửa phòng mình, cùng Lục Bích xuống lầu.

Đi ngang qua lầu ba cậu thuận thế hỏi :"Muốn kêu bọn Chu An An cùng dậy đi không?"

Lục Bích :"Cậu nghĩ kêu nhiều người họ liền sẽ theo chúng ta?"

Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu nhìn nhìn mặt hắn :"Vẫn là nên đi thôi." Sau đó lướt qua đối phương đi đến phía trước.

Trần Cách đi không nhanh, bọn họ xuống lầu không bao lâu liền đem người đuổi kịp, Thẩm Thanh đi theo phía sau , khoảng cách không xa không gần, cậu muốn biết thằng nhóc này muốn đi đâu.

Âm thanh phía trước không quá nhỏ, nhưng càng đi gần lại càng không thể nghe rõ nội dung, âm thanh kia giống như tiếng lầm bầm trong miệng, mơ hồ không rõ.

Vị trí Trần Cách dừng lại khiến Thẩm Thanh Thành kinh ngạc, nơi đó thế nhưng chính là hồ bơi ban ngày bọn họ đi tới.

Đối phương ngơ ngác đưa lưng về phía cậu, đứng bên thành bể bơi, không nói lời nào, cũng không nhìn bên cạnh, thanh âm nói chuyền cùng đứa trẻ bên cạnh cũng ngưng bặt, lúc này yên tĩnh chỉ còn mặt nước tĩn lặng do ánh trăng chiếu sáng.

"Cậu không đi qua đó à?",một bàn tay phía sau đặt lên bả vai Thẩm Thanh Thành, tuy cách một lớp áo nhưng vẫn lạnh băng, “Cậu nói xem, nếu cậu ta bị đẩy xuống nước thì có tỉnh lại hay không?”

"Không biết", Thẩm Thanh Thành nói ra sự thật, cậu xoay người :"Anh có thể làm gì ?"

Bàn tay di chuyển từ vai đến cổ, nhiệt độ lạnh lẽo kí©h thí©ɧ Thẩm Thanh Thành, làm da cậu nổi lên một tầng da gà, nam nhân liếc nhìn hắn, không tỏ ý kiến.

Thẩm Thanh Thành duỗi tay ra đặt đè lên tay trên vai mình, ngữ khí thành khẩn mà nói :"Ngươi có thể dùng khuôn mặt của Lục Bích mà cười một cái được không, sau khi quen biết nhau 2 ngày mà ta vẫn chưa thấy hắn cười bao giờ."

Cô bị nhận ra.

Ý thức được điểm này sắc mặt "người" trước mặt bỗng nhiên biến sắc, bàn tay đặt lên vai đột nhiên muốn vươn lên bóp cổ đối phương, bỗng nhiên khuôn mặt thuộc về Lục Bích vẻ mặt thống khổ dữ tợn, "hắn" hét lên một tiếng rồi rụt tay về lui về sau.

Tiếng hét thuộc về một phụ nữ.

"Người đừng dùng khuôn mặt của Lục Bích ca ca để phát ra cái loại âm thanh này, nghe tới thật không khỏe." Thẩm Thanh Thành quơ quơ ngân châm trong tay, thật không ngờ vật phẩm này còn có thể khiến cho lệ quỷ khốn đốn.

Âm lượng tiếng thét không nhỏ, rất nhanh trên mấy phòng ngủ của lầu ba lầu bốn phía chung cư liền sáng đèn, Trần Cách đứng ngơ ngác ở bên bờ bể bơi cũng theo đó tỉnh táo lại.

Cái quỷ gì vậy, cậu ta như thế nào lại chạy tới bể bơi thế này?!

Trần Cách bị dọa một trận đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn nhìn xung quanh, xoay người muốn trở về phòng, kết quả thấy cách đó không xa có hai người Thẩm ca và Lục ca đang đứng.

Trần Cách giống như tìm thấy vị cứu tinh, hướng phía hai người kêu to :"Thẩm ca, Lục ca!"

Thẩm Thanh Thành không quay đầu, giơ tay lên vẫy vẫy, thấy "Lục Bích" đối diện giật giật, cậu híp mắt lại :"Khuyên ngươi trước khi động thủ ngẫm lại Chu Hiểu Tuệ, nếu đã ăn cô ta hẳn cũng biết kết cục lần trước của cô ta chứ?"

"Lục Bích" quả nhiên không động thủ, đằng xa đám người Chu An An đi tới ngày càng gần, " hắn " dùng một đôi mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thành, dưới ánh trăng thân hình từ từ trong suốt rồi biến mất.

Một giây trước khi biến mất, "hắn" lộ nguyên hình là Tề Mỹ.

Đáy lòng Thẩm Thanh Thành nhẹ nhàng thở phào, trên tay cậu hiện tại không có đạo cụ, nếu lúc đó ả ta thật sự xông lên, sự tình cũng không phải chỉ cắn máu ngoan tay là có thể giải quyết— ít nhất cũng phải chém một tay mới đủ!

May mắn đối phương bị cậu dọa chạy.

"!" chạy được một nửa Trần Cách bị hình ảnh này dọa sợ, chấn động tại chỗ, cho dù thấy Thẩm Thanh Thành đứng ở kia cũng không dám đi qua, cậu ta bất giác liếc màn đêm tâm tối phía sau, âm thanh chột dạ, “Thẩm ca? Anh là Thẩm ca của em đúng không?”

Thẩm Thanh Thành quay đầu lại, ngữ khí thâm sâu :"Xem ra nhóc thật sự rất muốn đi bơi, đã hơn nửa đêm mà vẫn còn muốn đi."

(_ _|||)

Thời điểm thế này còn có thể nói móc cậu ta hai cậu, là Thẩm ca không sai. Trần Cách lập tức thả lỏng, ba chân bốn bước đi tới trước mặt cậu, thở dài một hơi, nói :"Lúc nãy đem em hù muốn chết."

Lúc này đám người Chu An An đi đầu rốt cuộc chạy tới, bọn họ một bên cảnh giác, một bên dùng đèn pin quơ quơ trước mặt hai người tìm hiểu tình huống, Chu An An hỏi :"Không có việc gì chứ?"

Lục Bích đứng trong đám người, tầm mắt bất động thanh sắc quan sát một vòng hai người.

Thẩm Thanh Thành :"Tôi không có chuyện gì, nhóc đó chút nữa đã xảy ra chuyện."

"Em?" Trần Cách ngây ngốc, người cùng quỷ quái đối đầu trực tiếp không phải Thẩm ca sao?

Thế nhưng nghĩ lại, cậu ta tỉnh lại liền thấy bản thân đứng ở thành hồ bơi, một chút xíu nữa liền ngã xuống , quả thật nguy hiểm, vì thế gật gật đầu.

Mọi người đi vòng quanh phụ cận hồ bơi kiểm tra một phen, sau lại vòng trở lại hội trường, lúc này trời mới rạng sáng canh ba, vừa trải qua sự kiện kinh hoảng như vậy, lúc này mọi người đã thanh tỉnh.

Thẩm Thanh Thành che miệng ngáp một cái, nhấc tay nói :"Tôi trở về ngủ đây." Mọi người không buồn ngủ nhưng cậu buồn ngủ nha.

Câu nói này đương nhiên bị làm lơ, không chỉ có vậy, Chu An An còn muốn giữ cậu lại hỏi rõ ràng chuyện vừa xảy ra.

Thẩm Thanh Thành : Tôi quả thật khó khăn quá mà.

"Tôi sẽ nói trước." Thấy bộ dạng ủ rũ của cậu, Mông Điền Hải lên tiếng, mọi người kinh ngạc nhìn qua anh ta, bọn họ thật sự không ngờ rằng mục tiêu của quỷ quái đêm nay không phải Thẩm Mỹ Nhân cùng Lục Bích.

Thẩm Mỹ Nhân hai lần đều giáp mặt quỷ quái, đúng là đủ xui xẻo.

Mông Điền Hải trấn định nói :"Tôi đột nhiên nửa đêm bừng tỉnh, phát hiện bản thân đang ở nhà."

Anh ta dừng một chút :"Không phải trong không gian trò chơi, mà là ngoài hiện thực, vợ tôi tiến vào phòng nói với tôi đã làm xong cơm tối, kêu tôi mau ra dùng bữa, sau đó tôi liền tỉnh."

Nghĩ tới việc bản thân đã xuống giường và đi xuống tới cửa, Mông Điền Hải nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Tiết Đồng nghi hoặc :"Vì sao kêu anh đi ra ngoài ăn cơm anh liền tỉnh?"

Mông Điền Hải trầm mặc một lát rồi nói :"Vợ của tôi đã chết",sẽ không thể nào hướng anh ta kêu dùng cơm được.

Tiết Đồng ngượng ngùng im miệng.

"Đến lượt tôi.",thấy Thẩm ca ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, Trần Cách tiếp nhận đề tài, biểu tình có chút buồn rầu, “Thật ra tôi cũng không quá rõ ràng, cảm giác giống như nằm mơ, tôi nhớ rõ tôi đang cùng bạn học nhặt vỏ sò trên biển, đột nhiên có một đứa trẻ muốn tôi dạy nó bơi lội, tôi liền đi theo nó.”

Nếu sự tình này phát sinh ở hiện thực, cậu ta sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy, quả nhiên là bị ám mà.

"Xùy" Thẩm Thanh Thành nghe xong cười ra tiếng, “Còn nhặt vỏ sò, rất lãng mạng đó nha.”

Trần Cách sờ sờ ót, nheo mắt nhìn Lục Bích và Thẩm Thanh Thành, lập tức ý thức được đứa trẻ đó chính là Tề An Nhạc.

"Không ai muốn nói nữa sao?" Tầm mắt Thẩm Thanh Thành quét một vòng quanh hội trường, không thấy ai lên tiếng nữa, cậu ngáp một cái, rồi nói :"Vậy được, đến phiên tôi."

“Lục Bích, chuyện này có liên quan đến anh.”

Ở thời điểm này, hai từ mà cậu nói ra bất giác khiến không khí hơi ngưng đọng, thần sắc Lục Bích bất giác nghiêm lại.

Chỉ nghe Thẩm Thanh Thành nói :"Cùng sự việc các người nói không giống nhau lắm, thời điểm tôi tỉnh dậy là ở trên giường, thấy phía đầu vườn giường một thân ảnh quen thuộc."

Biểu tình Lục Bích khẽ động :"Là tôi? "

"Đúng vậy, là anh." Thẩm Thanh Thành gật gật đầu, tiếp tục nói :"Lúc đó tôi tưởng ban ngày tôi ngỏ ý muốn Lục đại ca bảo hộ tôi, anh ngoài miệng tuy là từ chối, buổi tối liền sẽ lena lút đến chỗ tìm tôi?"

"Khụ." Mông Điền Hải ngụ ý ho khan.

Lục Bích :"......." , thế mà hắn cư nhiên cho rằng cậu có thời điểm nghiêm túc.

Thẩm Thanh Thành :"Tôi đang chuẩn bị cùng anh tâm sự chuyện tư mật, ai ngờ anh đột nhiên nói với tôi bên ngoài có động tĩnh, tôi liền lắng nghe, là giọng nói của Trần Cách cùng một đứa trẻ."

Trần Cách vội vàng gật đầu, đúng đúng đúng, chính là đứa trẻ.

"Haizz, sau đó việc tâm sự liền không thể tiếp tục." , cậu nhìn mọi người, thấy bộ dáng mọi người không định hỏi việc tư mật của cậu là gì.

"Lúc sau......" , cậu đem toàn bộ sự việc kể qua một lần, tinh thần phấn chấn, đối Lục Bích lên án :"Anh còn sờ soạng cổ tôi, là cổ! Một lúc lâu!"

Lục Bích :"Không phải tôi."

Thẩm Thanh Thành :"Dù sao người tôi thấy chính là anh."

Rõ ràng là một sự việc rất nghiêm túc, sau lời nói của Thẩm Thanh Thành, cả hội trường tràn ngập không khí xấu hổ khó nói.

Ánh mắt Chu An An cũng không dám liếc qua nhìn hai người Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích, sợ bản thân liên tưởng đến chuyện không nên, cô hỏi :"Tề Mỹ kia vì sao bỗng nhiên lại biến mất?" Đi một vòng lớn như vậy, rốt cuộc mục đích là gì?

Thẩm Thanh Thành thử nói :"Có thể là nghe tiếng các người, sợ người đông thế mạnh."

Cái gì mà có thể? Lại còn hỏi cô? Cũng không phải cô đối mặt lệ quỷ! Liền không nên quá lắm chuyện, Chu An An thu hồi ánh mắt nói :"Lần này liền tới đây đi, mọi người về sau cẩn thận một chút."

Rạng sáng canh tư, thời gian này nói sớm không sớm nói muộn không muộn, bất quá xét thấy nhà ăn lúc này còn chưa mở cửa, mọi người liền quyết định quay trở lại phòng ngủ tiếp.

Cả đêm đối mặt sự việc, tinh thần Thẩm Thanh Thành héo rũ, cho nên vì sao không đợi ngủ dậy rồi nói?

"Thẩm Mỹ Nhân", lúc đi qua cậu, Lưu Tử Mai có chút do dự mở miệng, cô cẩn thận nghĩ nghĩ, không biết nên nói hay không :"Cậu hợp với ả nên bị tìm hai lần rồi, khả năng......"

Còn lại nửa câu sau, cô thật sự không có mặt mũi nói, chẳng lẽ nói cậu có thể chất chiêu quỷ quái hay sao? Đem bỏ đi câu hỏi này, cô nói :"Cẩn thận một chút vẫn hơn."

Nói xong thấy Lục Bích đi đến phía sau Thẩm Mỹ Nhân, Lưu Tử Mai như bị điện giật chợt thu hồi tầm mắt, ngữ khí càng gấp, "Ả mỗi lần xuất hiện đều dùng thân phận Lục Bích tiếp cận cậu, cậu liền nên chú ý điểm này." Sau đó nhanh chân lủi mất.

Vừa lúc nghe được một câu cuối cùng Lục Bích :"......"

Lúc này Thẩm Thanh Thành còn cố ý không biết sống chết, làm động tác vuốt râu nói :"Nghe lời Lưu đại tỷ nói một chút, mọi người đều nhìn thấu, nếu mà anh đến bảo hộ tôi sớm một chút tôi không phải liền không có chuyện gì sao!"

Tác giả có lời muốn nói :

Lục Bích :" Tôi nghĩ nó rất đẹp :))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play