Nhật Ký Trầm Cảm

chương 2


5 tháng


Tôi dần hiểu ra, những suy nghĩ này là không thích hợp. Nhân loại sẽ thích một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, nhưng sẽ không thích một đứa trẻ quá thông mình. Tôi học cách che giấu bản thân, học cách hoà đồng với tập thể, học cách khiến bản thân trở nên tầm thường hết mức có thể. 

Tôi thành công và thuận lợi lớn lên. Nhưng những gì tôi nhìn thấy, vẫn luôn luôn tồn tại. Tôi nhìn ra được những vết rạn của gia đình, nhìn ra được những ích kỷ và suy nghĩ của mỗi cá nhân, nhìn ra được bản thân tôi không thực sự hoà nhập, nhìn ra được mẹ và chị em gái bài xích tôi.

Tôi nghĩ, không sao cả. Tôi sẽ dần lớn lên, khi ấy bản thân sẽ học được cách điều hoà mối quan hệ này, sẽ làm chủ được cảm xúc và hoà nhập lại được thôi.

Năm tôi 10 tuổi, cũng là năm em tôi được 3 tuổi, tôi nhận ra, có lẽ sự ra đời của tôi là không thực sự cần thiết. Nếu như không có tôi, có lẽ tài chính gia đình sẽ ổn hơn, mẹ tôi sẽ ít bị mọi người phàn nàn khi đã bỏ qua tôi mà chỉ quan tâm cảm xúc của những người con khác, các chị em tôi sẽ ít bị so sánh với tôi hơn, giá đình tôi sẽ hoà thuận và vui vẻ hơn.

Tôi ước mình không được sinh ra. Tôi thường xuyên chạy đến ngôi chùa gần nhà, nghe sư thầy giảng đạo, rồi ngẩn người nhìn tượng phật rơi nước mắt. Tôi đau khổ khi sự tồn tại của bản thân không được yêu thương. Nhưng tôi cũng biết, tôi không có sự lựa chọn khi được sinh ra, và tôi vẫn cần đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ tôi. 

Kể từ năm tôi 10 tuổi ấy, tôi cố gắng học hành để có thể nhanh chóng trưởng thành, cố gắng làm chủ cảm xúc bản thân và giảm sự tồn tại của bản thân với giá đình, để khi tôi ra đi, hy vọng mọi người sẽ không quá khổ sở.

Cha mẹ tôi chẳng thể biết được, tôi năm ấy đã muốn chết đến thế nào.

Tôi dần lớn lên, dần trưởng thành, cũng ngày càng lý trí. Tuy đôi lúc, tôi cũng muốn được giá đình yêu thương, nhưng nhìn vào mắt cha mẹ và chị em gái, tôi biết rằng điều đó nguy hiểm cỡ nào. Chúng sẽ khiến tôi mềm yếu và từ bỏ mục tiêu ban đầu, khiến tôi dựa dẫm vào cảm xúc và làm tôi sa lầy vào những vòng tuần hoàn luẩn quẩn.

Tôi không muốn vào luân hồi. Tôi không muốn sinh ra thêm một lần nữa. Vì vậy, tôi học cách né tránh mâu thuẫn và học cách sống lý trí. Tôi muốn khi tôi ra đi, tôi không có vướng bận gì cả.

Nhưng có lẽ việc sống tập thể đã được ghi nhớ trong gen từ khi tôi sinh ra, nên việc sống mà không có điểm tựa tinh thần khiến tôi trở lên mệt mỏi và dễ dàng sụp đổ. Cũng may, việc giao tiếp của tôi với các loài động vật và phi nhân loại không có vấn đề gì cả, nên tôi tìm thấy điểm tựa tinh thần từ chúng. Tôi luôn hoà hợp với chúng một cách khó hiểu. Bà tôi luôn nói, động vật nhỏ nhìn thấy linh hồn của một con người, nên tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu, không chỉ là bởi biểu hiện của tôi. Nhưng bà đã mất, và tôi chỉ có thể gặp bà ở trong mơ mà thôi.

Năm thứ 3 đại học, tôi gần như sụp đổ khi nhận thấy được rõ ràng hơn bản chất của con người. Tôi đã nuôi một chú mèo để tâm sự và bầu bạn. Tôi nghĩ, tôi sẽ sống đến năm em ấy còn sống. Sau đó, tôi sẽ hoàn trả tất cả những gì tôi còn thiếu cho gia đình tôi. Tôi đã quá mệt mỏi rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play