Nhật Ký Trầm Cảm

chương 1


5 tháng


Tôi sinh ra trong một gia đình đơn giản, cha làm nông, mẹ làm giáo viên với các chị em gái. Nhìn từ bên ngoài, thì đó là một gia đình kiểu mẫu và hạnh phúc. Cha mẹ tôi đã cố gắng chăm chỉ làm việc và nuôi lớn ba chị em tôi.

Họ hàng và người quen đều khen gia đình tôi vì có bố mẹ chăm chỉ, còn cái ngoan ngoãn. Nhưng chẳng ai biết rằng, giá đình ấy cũng có những tổn thương, và tôi thì mỗi ngày một vụn vỡ từ trong lĩnh hồn.

Tôi chẳng thể phủ nhận công sức vun vén của mỗi thành viên trong gia đình, cũng chẳng thể bỏ qua tình cảm đoàn kết, yêu thương của mọi người. Nhưng trái tim tôi cứ ngày một trầm lắng, tâm hồn tôi ngày một vụn vỡ. Tôi lo lắng bản thân chẳng thể tiếp tục sống nữa. Nhưng tôi cũng biết, chẳng ai có thể thấu hiểu tôi. Vì sao ư ? Vì chẳng ai nhìn ra được lý do tôi bị tổn thương là gì cả…

Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn được coi là con ngoan trò giỏi, là đứa trẻ bớt lo nhất vùng, không đánh nhau, không đua đòi, không cầu xin những điều vượt quá khả năng tài chính của gia đình. Nhưng có lẽ, đứa trẻ hiểu chuyện thì thường sẽ bị bỏ quên, nên trong ba chị em, tôi cũng thường ít được quan tâm cảm xúc nhất. Chị gái tôi được giá đình đặt nhiều kỳ vọng vì là con đầu lòng, em gái tôi được chiều chuộng và yêu thương vì là con út, còn tôi thì được yên tâm vì là đứa trẻ ngoan.

Có lẻ cỏ dại thì lớn nhanh, tôi vẫn cứ ngày ngày lớn lên, học đại học và đi làm, công việc sau khi đi làm cũng tương đối ổn định, lương cũng khá cao so với tuổi của tôi. Nhưng tất cả những cố gắng từ nhỏ tới lớn của tôi, người ngoài nhìn vào thì dễ dàng, vì có vẻ tôi không tốn sức gì đã vào lớp chọn, cũng không tốn sức gì đã đỗ cao đại học, và cũng có vẻ dễ dàng xin vào làm tại một bệnh viện lớn. Nhưng thực sự là không tốn sức gì hay sao ?

Bạn bè tôi luôn nói tôi là một người mạnh mẽ từ trong tâm hồn, vì tôi không bị luỵ, không sợ hãi điều gì. Nhưng những người bạn ấy chẳng thể biết được, gần 20 năm nay, ngày nào tôi cũng mong được giải thoát, được thoát khỏi vòng luân hồi luẩn quẩn này. Nhưng tôi chưa thể chết. Công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ tôi chưa báo đáp, tôi cũng chưa thể giúp đỡ đỡ được gì cho những người yêu thương tôi, nên tôi phải sống, phải kiếm tiền.

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã có những suy nghĩ chững chạc không hợp tuổi. Tôi có 3 năm tuổi thơ như những đứa trẻ khác, cũng bị bô tập nói, đi chơi với hàng xóm, theo đuôi bố mẹ và chị gái những lúc mọi người đi làm, cũng thích những món đồ dễ thương như những đứa trẻ đồng trang lứa. Nhưng từ sau năm 3 tuổi ấy, những suy nghĩ dần khác đi, tôi bắt đầu hiểu về quy luật đồng giá. Và tôi dần trở lên hiểu chuyện hơn. Tôi không còn đòi hỏi phải được mua chỗ đồ chơi, không còn ôm chân cha mẹ đòi đi chơi, cũng không tham gia trò chơi của những người khác nếu tôi không thích.

Tôi dần trở thành một đứa trẻ ngoan. Tôi có thể ra vào tất cả những giá đình trong vùng để chơi cùng mọi người, vì tôi không có những tính xấu mà trẻ con tầm tuổi ấy hay có. Người lớn yên tâm khi để tôi chơi cùng con cái họ. Nhưng thay vì chơi cùng con người, tôi thích chơi cùng những con vật nhỏ đáng yêu hơn. Vì tôi sẽ không phải nhìn thấy những suy nghĩ ẩn giấu sau những khuôn mặt kia, cũng không cần cân nhắc những quy tắc và lợi ích khi trao đổi. Chỉ cần tôi yêu thương chúng một cách chân thành, tôi cũng sẽ nhận được những tình cảm chân thành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play