Sau trận gió đêm hôm nọ, thời tiết trở nên ấm áp hơn hẳn, chỉ mới qua một hai ngày mà mấy cây đào, cây hạnh trong viện nhà Chu Kỳ đã khai hoa hơn nửa, mọc từng cụm trên cành, mềm mại nõn nà, cũng hiện ra vài phần náo nhiệt.
Lúc này là sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng cánh hoa chiếu vào tấm thảm lớn dưới tàng cây. Thảm này không quý giá như thảm Tuyên Châu, chỉ được người Hồ làm bằng cách lấy lông lạc đà, lông dê vê thành từng sợi thô to, tuy không nhu thuận nhưng lại rất rắn chắc.
Mặt thảm đặt một cái bàn rất lớn, trên bàn bày biện mấy cốc trà sữa mới mua từ bên ngoài về, vẫn còn độ ấm, bên cạnh lại là một cái kệ nhỏ, chứa đủ món ăn vặt linh tinh như kẹo quả hạnh, mứt hoa mai, kẹo lê, bánh sữa bò, một số là của Chu Kỳ dự trữ, một số khác là mới mua ở tiệm trà vừa rồi..
Tranh thủ chút thời gian, hai người Chu, Thôi ngày xuân tổ chức tiệc “ngắm hoa”, mỗi người chiếm cứ một bên bàn lớn, một kẻ trên mặt dán đầy tờ giấy, nhíu mày nhăn mắt, nghĩ cách cầu sinh trong đường chết, kẻ còn lại khóe miệng ngậm cười, khí định thần nhàn.
Thôi Dập cười nói: “A Chu này, hay là ngươi đi rửa tay một chút, rồi sờ túi thơm, chúng ta làm lại từ đầu?” Thôi Dập cũng cảm thấy kỳ quái, bài kỹ của A Chu mấy năm như một không tiến bộ thì thôi, vì sao vận khí lần nào cũng kém như vậy?
Chu Kỳ là một kẻ chơi bài kém cỏi nhưng tính tình ngoan cố, tự sờ sờ một lá bài: “Không! Ta cảm thấy ván này còn có thể trụ thêm được một thời gian!”
Thôi Dập ha ha cười rộ lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play