Lữ Trực ngồi trong một quán rượu nhỏ, trước mặt bày một dĩa rau xào, thịt đầu dê, một bầu rượu, rau cần cùng thịt chỉ mới ăn một chút, bầu rượu thì lại đã vơi hơn phân nửa.
Lữ Trực lại tự rót cho mình một chén, ngẩng đẩu ngửa cổ uống.
Cách đó không xa có mấy sĩ tử vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
“Trần Cửu, ngươi năm nay nhất định là có thể thi đậu, đến lúc đó chớ quên các huynh đệ.” Một tên trong đó đấm một thư sinh khác.
Thư sinh kia nghiêng nghiêng thân mình, cười nói: “Tất nhiên! Chúng ta đây chính là giao tình cùng nhau ăn một bình cá mắm. Ai bảo lệnh đường muối cá ngon đến như vậy chứ? Về sau lúc ta ăn uống hay sinh bệnh, khẳng định vô cùng nhớ thương.”
Người mới nãy nói chuyện than nhẹ một tiếng, cười nói: “Nay ta thi không đậu, lại nói hai năm tới nếu vẫn rớt, ngươi đã được thụ quan, ta sẽ tới chỗ nơi ngươi làm quan, mở một cửa hàng, chuyên bán cá mắm. Ngươi chỉ cần đề chữ trên chính đường của ta, để ta thuận tiện nói với người khác, ‘đây là món ăn mà quý nhân thích’.”
“Trần Cửu” nghe ra ý tứ uể oải của bằng hữu, vội vàng khuyên nhủ: “Làm gì mà tới nỗi này?” Lại đưa ra chủ ý, “Năm nay thánh nhân mừng thọ, có lẽ sẽ có chế khoa (*). Ngọc Thường, ngươi nếu như không đậu kỳ thi này, chi bằng đánh cuộc một phen, lưu tại trong kinh tham gia chế khoa. Ngươi thuộc lòng luật pháp như vậy, năm nay thường khoa không có thi về pháp luật, có lẽ chế khoa sẽ có. Cơ hội ở chế khoa còn tốt hơn thường khoa, trúng cử là được thụ quan, không cần phải thi đậu rồi phải chờ Lại bộ thuyên chuyển.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT