Chân của Chu Kỳ dưỡng đến mười ngày sau mới hết thương tích, điều đầu tiên chính là đi chợ Đông Thị mua sắm.
Trước tiên là đến cửa hàng tơ lụa mua một tấm vải quế xanh đen cao cấp nhất, vải này vừa mềm mại vừa thoáng mát, thích hợp may hai bộ quần áo mùa xuân cho Đường bá; lại đi khách sạn mua hai bầu rượu tân phong, Tạ Thiếu Khanh không thích uống rượu, nhưng ông lão lại mê; thuận tiện lại ở cửa hàng thịt khô mua hai ký ngỗng khô, hai phần thịt khô, sau đó gom hết mấy thứ này đến tiệm gạo.
Chu Kỳ xưa nay luôn rất hào khí: “Mỗi loại đậu lấy năm cân.”
Ngày mai là Tiết Cốc Vũ mùng một tháng hai, theo phong tục dân gian, mọi người thường bỏ các loại đậu, hạt giống vào một cái bao rồi tặng cho bạn bè, người thân, ngụ ý là “sinh con”, nhưng cũng có ý tứ cầu xin năm mới sinh sôi nảy nở.
Hai ngày này người tới cửa hàng thóc gạo rất nhiều, nhưng người mua mỗi loại đậu năm cân thì rất ít. Gia đình giàu có đều có kho gạo thóc riêng, không cần đi mua; còn người bình thường tặng thân hữu đều đa số chỉ cần bỏ một chút thóc đậu vào túi rồi tặng nhau, không cần nhiều đến như vậy.
Nhưng mà nào có dân buôn bán lại ngại khách mua nhiều? Trong tiệm có túi vải chuyên môn dùng cho Tiết Cốc Vũ, cũng có thể chứa đầy năm cân. Chủ tiệm vừa cười toét miệng cân mỗi thứ đậu vỏ vào túi, vừa hỏi chuyện: “Khách nhân tặng nhiều người lắm sao?”
“Chỉ có một nhà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT