Tuy thời điểm cũng không còn sớm, nhưng Tạ Dung cùng Chu Kỳ vẫn quay trở về Thăng Bình phường.
Thịnh An quận công phủ, thái phu nhân bị bệnh, Tạ Dung cùng Chu Kỳ cũng không đến trước giường lão nhân tránh ngột ngạt, chỉ đi gặp mẫu thân cùng thê tử của Mục Vịnh.
Trước tiên gặp Mục mẫu, đôi mắt khóc đến sưng đỏ: “Vịnh Nhân từ nhỏ rất hiền lành, khi còn bé chỉ cần nhìn thấy chim chóc chết cũng rơi lệ. Hắn không phải người quá tài giỏi, cái này ta biết, nhưng nói hắn giết người, ta không tin.”
Lại gặp thê tử của Mục Vịnh, trong thương tâm cũng mang theo chút quyết tuyệt, “Chúng ta là phụ nhân trong nội trạch, nào biết hắn ở bên ngoài ra sao? Thiếu khanh cùng tướng quân tự mình tra đi.”
Tạ Dung, Chu Kỳ ra khỏi nội viện của Thịnh An quận công phủ.
“Mục Vịnh này xác thật có vấn đề.” Chu Kỳ nói.
Tạ Dung gật đầu. Mục phu nhân kia biểu tình rõ ràng chính là đã nhận định Mục Vịnh có tội, Mục Vịnh có lẽ sẽ gắng sức che lấp trước mặt tổ mẫu cùng mẫu thân, nhưng với thê tử ở chung sớm chiều chỉ sợ đã lộ chân tướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play