Gần trưa, vẫn có khá nhiều người mua cá.

Xem Trình Sơ giải quyết ba con cá xong Tạ Vân Trì mới xếp hàng.

Trình Sơ không ngẩng đầu nhận lấy con cá từ tay Tạ Vân Trì, mở túi nilong ra, con cá như kiện tướng bơi lội, lập tức nhảy vọt khỏi túi.

Dường như Trình Sơ đã sớm chuẩn bị kỹ, không cho con cá có thời gian chạy thoát, một tiếng đập vang lên, cậu dùng sống dao khiến con cá ngất đi.

Tay trái giữ cá, tay phải cầm dao cạo vảy.

Thời Thần nhìn đến mức ngây người.

Trước nay cô đều là người thừa trong bếp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh mổ cá trực tiếp.

Quả nhiên, đã là kẻ mạnh thì ở đâu cũng mạnh.

Tạ Vân Trì cười với Thời Thần: “Em ở đây đợi chế biến xong cá nhé Thần Thần, anh đi mua mấy thứ khác.”

Thời Thần vô thức gật đầu.

Khi đang ngây người nhìn đôi bàn tay như có ma lực của Trình Sơ, Thời Thần nghe thấy giọng nói Trình Sơ trầm thấp.

“Rõ ràng đã vượt qua trại hè của Quang Hoa rồi, sao cậu lại từ chối offer của Quang Hoa?”

Thật lâu sau, Thời Thần mới nhận ra Trình Sơ đang nói chuyện với mình.

Cô cúi đầu.

“Không thích Quang Hoa.”

“Ha,” Trình Sơ bật cười, “Thời Thần cậu đúng là chẳng khác gì mấy năm trước, tư tưởng lúc nào cũng chỉ có mình thích hay không.”

Không đợi Thời Thần nói, cuối cùng Trình Sơ ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Nếu cậu không thích còn tham gia trại hè Quang Hoa làm gì? Cậu có biết đằng sau danh sách này là gì không?”

Thời Thần nghẹn lời.

Lại là cái tâm trạng chua xót quen thuộc đó.

Cô cắn răng.

Ngẩng đầu nhìn Trình Sơ: “Tôi không biết, tại sao tôi phải biết? Tôi muốn tham gia thì tham gia, không thích thì từ chối, chuyện này liên quan thì gì đến cậu?”

Trình Sơ nhìn vào mắt Thời Thần.

Đương nhiên là có liên quan.

Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu tiếp tục xử lý con cá trong tay.

Thời Thần không nhìn rõ biểu cảm của Trình Sơ, chỉ nghe được giọng nói kiềm nén của cậu ta.

“Thời Thần, cậu thật ích kỷ.”

Cậu mới ích kỷ.

Cả nhà cậu đều ích kỷ.

Thời Thần cắn môi, không dám nói lời nào, sợ mình vừa mở miệng ra đã không tự chủ được mà rơi nước mắt.

Một đôi tay ôm ngang eo Thời Thần, là Tạ Vân Trì quay trở lại với mấy món đồ.

Tựa như anh cảm nhận được tấm lưng hơi đẫm mồ hôi của Thời Thần, nhìn xuống vẻ mặt của Thời Thần, lập tức hiểu ra tình hình hiện tại.

Tạ Vân Trì cầm chiếc túi trong tay đặt lên kệ trước mặt Trình Sơ, giọng nói nhẹ nhàng lễ phép: “Phiền cậu làm nốt con cá này nữa.”

Trình Sơ ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vân Trì, trong ánh mắt mang theo chút thù địch.

Tạ Vân Trì vẫn cười dịu dàng như cũ, vô cùng khiêm tốn: “Nhưng mà xử lí xong chúng tôi cũng không cần nữa, hôm nay mua nhiều thứ quá, hai con cá này… cứ coi như là phí cho công sức của cậu nhé.”

Anh gằn từng chữ: “Em, trai, mổ, cá.”

“Thần Thần.” Tạ Vân Trì gọi cô.

Thời Thần quay đầu thấy Tạ Vân Trì đang nhân lúc đèn đỏ bất đắc dĩ nhìn cô, nghiêng đầu: “Sao ạ?”

Tạ Vân Trì cười: “Em ngồi ngây người cả đường rồi đó, đợi tí nữa về nhà mà em còn tiếp tục đờ ra thế nữa, nhất định chú sẽ cho rằng anh bắt nạt em đấy.”

Thời Thần bĩu môi: “Ông ấy không quan tâm em đâu.”

“Thật không?”

Thời Thần chột dạ dời tầm mắt: “Được rồi, em biết rồi.”

Tạ Vân Trì liếc nhìn đèn giao thông, khởi động xe, vững vàng lái ra ngoài, nhìn thẳng phía trước: “Vừa nãy anh nói như vậy làm em không vui sao?”

Thời Thần hơi ngạc nhiên.

Cô thực sự không ngờ Tạ Vân Trì lại nghĩ như vậy.

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không ạ. Anh à, anh bảo vệ em thì sao em lại không vui được chứ.”

Nói thật thì mặc dù cô rất thích Trình Sơ, nhưng nhìn thấy cơn tức sắp bùng phát của Trình Sơ vừa nãy, tự dưng cô có một cảm giác…

Sảng khoái lạ thường.

Hầy, hóa ra tâm lí cô trở nên biến thái thế à?

Tạ Vân Trì gật đầu, dáng vẻ vẫn bình tĩnh như trước: “Anh đang nói chuyện anh bảo đầu óc em gái anh không tốt lắm khiến em không vui đúng không?”

Thời Thần: “……”

…Anh có thể im miệng được rồi đấy.

Người như Tạ Vân Trì nếu không mở miệng thì là thiên thần, vừa mở miệng chỉ muốn nhét anh lại vào bụng mẹ.

Nhất là người không giỏi mồm mép như cô, ngày nào cũng thành người hẹp hòi.

Đầu óc không tốt cái quái gì, đầu cô tốt lắm đấy nhớ.

Tạ Vân Trì như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liếc một cái: “Đầu óc tốt nên mới thích kiểu người như vậy, mà còn không chịu từ bỏ nữa cơ?”

Xin anh đấy, đừng nói chuyện nữa mà.

Thời Thần bực bội ngả người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trái lại Tạ Vân Trì không thúc giục cô, tiếp tục việc lái xe của mình.

Trong xe im lặng hồi lâu.

Lâu sau, Thời Thần nhấp môi: “Giá như em thông minh hơn nhỉ.”

Tạ Vân Trì không ngờ Thời Thần im lặng lúc lâu lại nói ra câu này, không nhịn được phụt cười.

Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Thời Thần hướng về phía mình, Tạ Vân Trì khôn khéo nén lại nụ cười trên khóe miệng: “Hay là đến cửa hàng gần đây mua ít cá về bồi bổ cho em nhé…?”

Mấy âm từ cuối cùng biến mất trong cổ họng Tạ Vân Trì vì ánh mắt trợn trừng của Thời Thần.

Thời Thần không cảm xúc đi về nhà.

Về đến nhà, Tạ Vân Trì gọi Thời Thần đang chuẩn bị cởi dây an toàn ra xuống xe.

“Thần Thần.”

Thời Thần quay lại nhìn anh.

“Sau khi em thi đại học xong bị chứng chán ăn là do cậu ta. Lúc đó anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng anh không hy vọng sẽ có lần thứ hai, được không?”

Thời Thần mím môi.

Tạ Vân Trì cười: “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với em, dù có thích như thế nào thì cũng đừng cưỡng ép bản thân.”

Một lúc lâu sau, Thời Thần gật đầu.

Cô cười gượng: “Cậu ấy có bạn gái rồi anh ạ, với cả cũng đã qua năm năm mà cậu ấy có thích em đâu, em còn lý do gì để không từ bỏ chứ? Em cũng rất muốn buông xuống mà.”

Cô sẽ cố gắng buông bỏ.

…Nhất định thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play